“Tôi đẹp chứ tôi không đui. Ý tôi là, làm sao cô ấy vẫn còn chưa tỉnh táo?” “Vậy bây giờ tôi làm cậu mang thai rồi đột ngột hại cậu sảy thai. Tới lúc tỉnh lại thì tôi bảo con cậu đã đi chầu Diêm Vương cmnr, để xem lúc đấy cậu có còn tỉnh táo được như bây
giờ không nữa nhé?”
Flin càng nói càng tức giận, ném thẳng hộp thuốc nhỏ vào người Lạc Anh. [Mẹ kiếp! Có phải trai đẹp ngày nay đều có xu hướng bạo lực hay không vậy?] “Không nói với cậu nữa! Muốn tháo dây phải tìm người buộc dây. Còn tới bây giờ quay lại
nước Anh với bảo bối của tôi đây!”
.
Flin nói rồi nhanh chóng chuồn đi, trước lúc ra khỏi căn phòng còn không quên quay đầu
căn dặn:
“Nhớ cho cô ta uống thuốc đầy đủ đấy nhé! Không có sau này sẽ không sinh cho cậu một đội bóng được đâu!” Lạc Anh bỏ qua những lời nói đó, cứ kiến trì nắm chặt lấy tay cô. Nhưng anh mắt cô, chưa
từng đọng lại trên người anh dù chỉ là nửa phút. “Tịch Ly, em rốt cuộc làm sao vậy? Không lẽ anh đã làm sai chuyện gì rồi sao?”
Anh cứ như tự hỏi tự nói, bởi cả không gian luôn vắng lặng như tờ. Tịch Ly vô hồn nhìn lên trần nhà màu trắng, sau đó rất lâu mới nhàn nhạt mở miệng mà nói với anh ta: “Lạc thiếu gia, tôi muốn được về nhà!” “Không! Anh không cho phép!”. Lạc Anh dường như đã kích động mà gầm lớn lên, ánh mắt nhìn cô chứa nhu tình pha lẫn
tia phẫn hận.
“Anh sẽ không để em về! Em ở bên cạnh hắn ta lâu như vậy, hắn ta có vì em mà rung động
qua chưa? Có vì em mà đau lòng qua chưa? Có VÌ em mà hoảng loạn qua chưa? Không!
Hắn ta căn bản không yêu em, thậm chí còn tàn nhẫn gián tiếp hại chết đứa bé trong bụng
em!"
Nhắc đến con, tâm can của Tịch Ly liền thắt lại. Cô cố gắng trở mình vào vách tường, cả cơ thể nhỏ liền bần bật run lên vì khóc lóc.
Lạc Anh làm sao có thể không nhận ra chuyện này, cô làm sao mà che giấu qua anh
được. Nhận thấy mình đã tổn thương cô, anh ta liền vươn tay ra xoa nhẹ mái tóc cô, nhẹ
giọng:
“Xin lỗi em, là anh đã quá lời!” Tịch Ly rất lâu sau đó mới có thể bình tĩnh lại. Cô vẫn quay mặt vào vách tường, giọng trở nên cứng rắn hơn:
“Tất cả các người đều như vậy!”
“Các người đều cho rằng mình làm gì cũng là quan tâm tôi, muốn tốt cho tôi. Nhưng đã có ai trong các người một lần nghiêm túc hỏi điều tôi thực sự muốn gì hay không? Không có!”
Cô gần như điên loạn, điên cuồng gào thét lên, không ngừng tự đả thương chính mình,
đem móng tay dài ghim vào trong da thịt. “Đúng! Lỗi là do tôi! Có lẽ tất cả là tại tôi! Cũng tại sự ngu dốt của tôi mà con tôi phải chết!” Cô càng nói càng hăng, càng khi càng gào lớn. Lạc Anh hoảng loạn quan sát cô, rất nhanh sau đó liền tiến tới ôm chầm lấy cô, trầm
giọng: “Không sao cả! Đã có anh đây rồi!” Tịch Ly từ chối vòng tay anh, luôn không ngừng dãy dụa. “Lạc Anh, buông tôi ra!” Mặc cho cô có kích động đến thế nào, anh nhất quyết không chịu buông. Phập! Trong căn phòng đang yên lặng liền vang lên một cỗ âm thanh sắc bén. Lạc Anh cảm giác được sự đau đớn truyền đến khắp cơ thể là xuất phát từ bụng mình liền
lập tức buông cô ra.
“Tịch... Tịch Ly”
“Tịch Tịch Ly Lạc Anh ôm lấy bụng mình, đau đớn mà khụy xuống, Máu đỏ chậm chạp túa ra thấm ướt của áo anh, nhanh đến mức không thể nào dùng tay kìm lại nổi.
Nhưng đối mặt với sự đau đớn của anh, cô vẫn giữ vững gương mặt lạnh tanh và vô cùng điềm nhiên như vậy. Lạc Anh nhìn máu nóng từ bụng mình chảy ra, cũng không còn tâm trạng đem tay mình
đặt lên đó mà cầm máu lại, tâm trạng anh ta lúc này như tro tàn, cơn đau đớn ập đến làm
anh ta ngã khụy.
Tịch Ly ngửi thấy mùi máu tanh bốc lên, bàn thần nhìn con dao đang được nắm chặt trên tay mình, keng một tiếng liền ném dao xuống đất. “Lạc... Lạc Anh!” “Tôi không phải là cố ý đâu. Xin lỗi anh, tôi cũng không biết tại sao bản thân mình lại làm ra hành động như này nữa!” Tịch Ly nước mắt giàn giụa, chạy tới đỡ Lạc Anh lên. Mà thân thể Lạc Anh lúc này lại không còn chút sức, mất quá nhiều máu khiến mắt anh không tài nào mở nổi, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ tiếng cô gọi anh trong vô thức rồi ngất
lịm đi.
“Tưởng Tịch Ly!”