Hành động đột ngột không báo trước của anh khiến cho thân thể cô căng lên, khẽ giật lên một cái.
Lạc Anh rời môi đi, trên ngực cô lập tức hiện lên một dấu răng bằng mắt thường có thể nhìn thấy rõ.
Hai mắt Tịch Ly ẩm ướt đưa tay sờ lên vết cắn kia, ánh mắt cô nhìn anh uất ức như một con mèo hoang bị cún lớn bắt nạt vậy.
"Thu lại nước mắt của em đi, nếu không đừng trách tôi vì sao lại ra tay cường bạo."
Lạc Anh bá đạo tuyên bố không cho phép cô khóc.
Tịch Ly vừa nghe thấy anh nói như vậy, uất ức liền trào lên, cản chặt lấy răng mình để không cho nước mắt lăn ra.
Tức thì tức thật, nhưng cô vẫn sợ mấy lời đe dọa của người đàn ông này lắm.
Tính tình anh sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt như vậy, ai mà biết nếu như cô thật sự chỉ vừa mới bị anh trêu đã rơi nước mắt thì cái người này sẽ còn bày ra trò gì để trêu chọc cô thêm đây chứ? "Anh ức hiếp em."
Tịch Ly thút thít nhìn Lạc Anh, cánh tay nhỏ bé đưa chạm vào ngực anh, cố đẩy Lạc Anh ra xa khỏi mình.
Chứng kiến toàn bộ hành động này của cô, đôi mày kiếm của anh liền chau chặt lại.
ÐĐem mấy ngón tay nhỏ bé của cô lên miệng mà cắn: "Em có vẻ như không để vào tai những gì tôi nói nhỉ? Không nghe tôi bảo không cho phép em tiếp xúc thân mật với người nào khác ngoài tôi sao? Vậy mà ban nãy em lại muốn cùng bạn thân ngủ chung giường hả?"
"Lạc Anh, anh chỉ nói em không được quá mức thân mật với đàn ông.Còn Cố Huệ là bạn thân của em, cậu ấy là con gái."
"Con gái thì cũng là người, tôi nói không được thì chính là không được."
Anh bá đạo tuyên bố chủ quyền, khiến cho Tịch Ly thực sự rơi nước mắt: "Anh không nói lý lẽ."
"Đã bảo không được khóc rồi mà."
Lạc Anh đưa tay lên lau đi nước mắt đang rơi ra từ khóe mắt cô rồi cúi thấp đầu hôn lên cần cổ trắng nõn của cô.
Mỗi nơi anh đi qua đều lưu lại ấn kí màu đỏ chói.
Nhưng người thỏa mãn chỉ có anh, Tịch Ly thật sự bị anh hôn đến đau rồi.
Lúc sáng đã vờn cô như mèo vờn chuột, hiện tại vẫn còn tiếp tục không chịu buông tha cho cô.
Cái người này...Càng ngày càng quá đáng.
"Em muốn ngủ, anh không ngủ thì đi ra ngoài đi."
"Em ngủ cứ ngủ đi, tôi tiếp tục làm việc của mình."
Lạc Anh nói rồi đem đồ trên người cô triệt để cởi hết, chỉ để lại một bộ nội y đen, càng tôn lên nước da trắng nõn nà của Tịch Ly.
"Em đang mang thai.
Lạc Anh, em nhắc lại cho anh nghe, em đang mang thai đó."
Mặc dù qua ba tháng đầu là có thể quan hệ, nhưng thành thật mà nói cô vẫn không yên tâm lãm, cho nên dứt khoát từ chối anh.
Lạc Anh đương nhiên không nghe lời.
Thanh âm dụ dụ dỗ dỗ của anh đầy mị hoặc vang lên bên tai cô: "Yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng, không có gì phải lo lắng."
Vừa mới nói xong anh liên tiến vào sâu bên trong cô, mạnh mẽ xuyên qua cô như muốn đụng chạm đến linh hồn cô vậy.
"AI"
Cả người Tịch Ly cong lên như tôm.
Cơn đau đớn cùng khoái cảm ập đến cùng một lúc khiến cho cơ thể cô tự nhiên có phản ứng, bản thân cô cũng không thể khống chế được chuyện này.
"Rất tuyệt."
Lạc Anh thở dốc tán thưởng, còn Tịch Ly nằm dưới thân anh đang không ngừng rơi nước mắt.
Mặc dù hành động của anh rất nhẹ nhàng, nhưng cô không thích thế này một chút nào, thật giống như đang bị anh cường bạo.
Qua đi một lúc lâu, Tịch Ly mệt lả người nằm trong vòng tay anh mà thở dốc.
Nhưng người đàn ông này giống như tinh lực không cạn vậy, để cô nghỉ được năm phút là lại lật người cô lại, để gối mềm kê dưới bụng cô.
Bàn tay to lớn nâng mông Tịch Ly lên, lại dứt khoát đi vào bên trong một lần nữa.
"Anh đã nói chỉ một lần thôi mà"
"Đi ra, mau đi ra.Em muốn ngủ, sao anh có thể không để cho em ngủ?"
"Hu hu."
Rất lâu, rất lâu sau đó trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc khàn đặc của cô hòa vào tiếng nam nhân âm trâm thở dốc khiến cho người ta nghe thấy thôi cũng đỏ hết mặt mày rồi.
Tịch Ly ngủ một giấc thắng cho đến chập tối mới xuống nhà.
Lúc cô xuống dưới thì Cố Huệ và Alan đã về rôi.
Hiện tại chỉ còn lại mọi người trong nhà đang ngồi với nhau thôi.
Vừa trông thấy Tịch Ly đi xuống dưới, Lạc Phu Nhân liền lên tiếng gọi: "Tịch Ly, đã dậy rồi à con? Qua đây đi, thử bánh mẹ làm xem vị như thế nào."
"Vâng ạ"
Tịch Ly ngoan ngoãn gật đầu rồi đi lại ghế sô pha.
Lúc cô ngồi bên cạnh Lạc Phu Nhân, ánh mắt Lạc Anh nhìn cô như muốn phóng ra tia lửa vậy: "Tịch Ly, qua đây ngôi."
Anh nói rồi vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh mình.
Nhưng Tịch Ly lúc này đang cảm thấy rất giận.
Cô căn bản không thể nào tiếp thụ được lời nói của anh, cho nên liên lờ đi yêu câu của Lạc Anh mà cầm bánh lên cắn một miếng lớn.
"Em không nghe thấy sao?"
Đôi mày kiếm của anh chau chặt lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho cô phải rùng mình.
Mặc dù bị anh đe dọa nhưng cô vẫn cứng đầu không chịu đứng dậy đi qua.
Hừ, cùng lắm anh chỉ biết quát cô thôi.
Chứ hiện tại đang ở trước mặt mọi người, anh có thể làm cái gì được chứ? Có Lạc Phu Nhân ở đây, Tịch Ly không tin anh dám ức hiếp cô.
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã quá khinh thường con người này.
Lạc Anh chủ động đứng dậy đi qua chỗ cô, sau đó bế cô lên sang cái ghế đối diện, đã thế còn ép buộc cô ngồi lên trên đùi mình.
"Anh...
Tịch Ly cứng họng, mặt đỏ ngược lên tận trời mà ai oán nhìn anh.
Hiện tại có người khác ở đây, sao anh có thể tự do hành động như vậy chứ? "Yên lặng một chút, em đang mang thai đó."
Yên lặng sao? Vậy lúc nãy là cái tên lì đầu nào càn quấy tấn công cô vậy? Bây giờ Tịch Ly chỉ là cử động chân tay một chút mà anh lại lấy con ra làm lí do không cho cô thoát khỏi mình sao? Như vậy không công bằng một chút nào.
Lạc Phu Nhân không khỏi ngạc nhiên khi thấy hành động này của Lạc Anh.
Tình cảm của hai đứa xem ra tiến triển nhanh hơn bà nghĩ.
Bời vậy ông bà ta nói cấm có sai.
Nồi nào úp vung nấy, cho dù ký ức của Lạc Anh về cô hiện tại rất mờ nhạt, nhưng đã quen hơi nhau rồi thì trâu sẽ phải tự chạy đi tìm cọc mà thôi.
"Ăn tiếp đi, không phải ban nãy còn ăn ngon sao.Hiện tại sao lại khép miệng như vậy rôi?"
Lạc Anh cắt một miếng bánh rồi đem đến trước miệng cô, Tịch Ly mặc dù đang rất tức giận nhưng cái bánh ngon thế này cũng chẳng có tội tình gì nên cô há miệng ngậm lấy miếng bánh kia rôi dùng hết sức nhai, giống như đang muốn nhai ai trong miệng vậy."
"Qua ngày mai nữa là Tịch Ly chính thức về làm dâu nhà này rồi nhỉ? Mẹ rất trông chờ đấy."
Lạc Phu Nhân chống tay lên gối cười nhìn cô.
Nghĩ đến đây quả thật Tịch Ly cảm thấy có chút hơi lo lắng.
Tuy không phải là lần đầu tiên bước vào lễ đường, nhưng đây là lần đầu tiên cô kết hôn với người mình yêu, cũng là người yêu mình.
Cho nên khó tránh khỏi sẽ cảm thấy những cảm xúc tươi mới, thấy căng thẳng và hồi hộp.
Lạc Anh cũng giống như cô.
Bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng tim anh đang đập nhanh hơn trông thấy.
Đám cưới sao? Anh thật muốn biết dáng vẻ bé mèo hoang này mặc váy cưới sẽ trông như thế nào.