Giọng Cổ Huệ có chút oán than vang lên bên tai Tịch Ly. Tịch Ly cười ngượng ngùng một chút, cô cũng thật quên mất mình đã có hẹn với Cố Huệ. Bây giờ còn rất sớm, chắc Tịch Ly đi gặp Cố Huệ một chút cũng không sao.
“Được, vậy cậu cho mình địa chỉ, mình sẽ tới gặp cậu.” “Không cần đâu, cậu tìm một nơi nào đó gần chỗ cậu nhất đi. Phụ nữ có thai đừng nên đi lại lung tung, nhỡ như có chuyện gì không hay xảy ra thì lại sẽ gây ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng đó”
Cố Huệ nhanh chóng ngắt ngang lời Tịch Ly. Trong mắt cô ấy bây giờ cô bạn thân của mình chính là một bảo vật cần được nâng niu, vì cô ấy đang cực kì ngóng trông đứa bé trong bụng Tịch Ly rốt cuộc sẽ đáng yêu như thế nào.
Tịch Ly thấy Cố Huệ còn cẩn thận hơn cả mình, cô đưa tay lên che miệng cười một
cái. Ở gần đây có rất nhiều quán nước, cô tùy tiện chọn một cái gần nhất là được.
rôi.
“Được, mình gửi địa chỉ cho cậu, bao giờ tới thì gọi mình nhé! “Ok, lát gặp lại cậu sau”
Cố Huệ nói rồi cúp máy trước, Tịch Ly vẫn giữ nụ cười ở trên môi bỏ điện thoại vào
lại trong túi rồi đẩy cửa phòng bước vào lại bên trong.
“Ôi giật cả mình!”
“Ôi giật cả mình!”
Vừa mới đẩy cửa ra một cái, cô đã thấy Lạc Anh đứng thù lù ngay mép cửa nhìn CÔ. “Sao anh lại chạy xuống đây rồi? Bác sĩ vẫn bảo anh nên nghỉ ngơi đang hoàng đi
đó."
Tịch Ly có chút không vui mà cau mày nhìn anh, nhưng Lạc Anh cũng không để tâm lắm khi cô giận dữ như vậy. Trái lại điều anh quan tâm là cô đang có hẹn sao?
“Em chuẩn bị đi đâu à?”.
Ban nãy anh có nghe loáng thoáng rồi, nhưng vẫn muốn hỏi lại cho chắc ăn. “Ừ, em có chút việc cần phải đi. Nhưng chắc cũng không tốn nhiều thời gian lắm
đầu, việc sẽ sớm xong thôi”
.
“Mà anh... Vừa mới nghe lén em đấy à?”
Tịch Ly quét một ánh mắt dò xét để nhìn anh, Lạc Anh đối diện với ánh mắt sáng
như sao của cô lập tức có một chút chột dạ. “Anh... Anh chỉ là muốn ra ngoài, mua chút đồ ăn thôi.” “Nhưng anh vừa mới ăn xong mà?”.
Tịch Ly nhướn mày nhìn Lạc Anh, chỉ mới mấy ngày nằm viện thôi mà có vẻ như
trình độ nói dối của anh đã giảm sút khá nhiều rồi, không còn có thể dễ dàng khiến cho người nghe bị lừa như trước nữa. Cô nói rồi VỖ VỖ vai Lạc Anh, sau đó tiến tới ngồi lên cái ghế sắt cạnh giường. Lạc Anh để cô lướt qua mình, sau đó liền đưa tay lên che mặt. Thật là mất mặt quá đi! Anh chỉ đang muốn tìm một cái cớ để lấp liếm việc mình đang cố tình nghe lén cô nói chuyện mà thôi, nhưng thật không ngờ lý do vội quá bịa đại ra lại nghe không có chút nào thuyết phục như vậy. Tịch Ly cầm điện thoại lên xem, sau đó xoay người về phía Lạc Anh nói: “Vẫn còn một chút thời gian cho tới buổi hẹn đó, anh có muốn em làm gì giúp anh không?”.
“Gì cũng được sao?” Nghe cô nói đến đây, đôi mắt phượng của anh liền híp lại. Tịch Ly không suy nghĩ gì nhiều, cô gật đầu một cái. Như Lạc Cẩm nói đấy, cô đang mang thai, nên Lạc Anh
cũng đâu thể nào đưa ra mấy yêu cầu quá quắt với cô được, có gì đâu mà phải lo sợ chứ?
“Ừ, anh muốn em giúp gì?”
Tịch Ly dùng một đôi mắt to tròn nhìn cô. Ánh mắt trong sáng của cô... Thật sự khiêu khích Lạc Anh phạm tội. Anh nhanh chân leo lên giường, lật chăn nằm xuống. Sau đó lùi mình vào phía trong mép giường rồi vỗ vỗ vỗ tay lên khoảng trống bên ngoài giường: “Em mau lên đây đi, anh muốn ôm em ngủ.” “Ngủ sao? Nhưng anh vừa mới ngủ dậy mà?”
Bây giờ chỉ mới tầm bảy giờ sáng thôi. Theo thói quen bình thường thì Lạc Anh sẽ thức dậy lúc sáu giờ sau đó đi làm, có bao giờ cô thấy anh làm biếng nằm nướng
thêm đâu chứ?
“Em đã nói anh muốn gì cũng được mà? Hơn nữa mấy đêm rồi anh có được ngủ
ngon đâu.”
Lạc Anh nói rồi trưng ra gương mặt đầy ủy khuất, khiến cho Tịch Ly muốn từ chối cũng không được, đành thỏa hiệp lên giường nằm cùng anh.