"Anh thật sự không biết lý do sao?"
Tịch Nhuệ nghỉ hoặc nhìn Lạc Anh.
"Những gì trên báo đài anh không trông thấy hả? Không có gì muốn giải thích sao?"
Chân mày Tịch Nhuệ chau chặt.
Coi như là người ngoài cuộc đi, nhưng thân là em gái của Tịch Ly, cô ấy cũng nên nắm được người sắp lấy chị gái mình tính tình rốt cuộc ra sao chứ? Trước kia dù có quá quất với Tịch Ly thật, nhưng bây giờ Tịch Nhuệ đã quay đầu rồi.
Trải qua đau đớn trong tình yêu, cô ấy thật lòng hi vọng chị gái mình sẽ có được hạnh phúc, chứ không phải lại nhắm mắt đưa chân vào một cuộc hôn nhân với một gã không đáng tin rồi lại thêm một lần đổ vỡ.
"Những trang báo lá cải đó, vậy mà cô lại thấy tin sao?"
Hai mắt Lạc Anh chăm chú nhìn Tịch Nhuệ, thanh âm lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào.
Tịch Nhuệ khẽ mím môi, đúng là cô không tin.
Nhưng Cố Hy đã tìm đến tận báo đài tố cáo rồi, cô cũng tận mắt thấy cái bụng bầu của cô ta.
Cho nên chuyện cô ta mang thai chắc chắn không thể nào là giả được.
Còn về cha của đứa bé là ai, Tịch Nhuệ cũng đang vô cùng muốn biết được đáp án, cho nên mới hẹn Lạc Anh ra đây để hỏi cho rõ ràng.
"Nếu như hôm nay cô gọi tôi ra đây chỉ vì việc này, vậy thì tôi đi vê trước đây."
Lạc Anh cảm thấy thật lãng phí thời gian.
Nếu như trên đời có một người có quyền người yêu câu anh phải giải thích chuyện này cho rõ ràng, thì người đó chỉ có thể là Tịch Ly.
Còn đối với những người ngoài, anh cảm thấy mình không có nghĩa vụ phải giải thích cho ai cả.
"Anh!"
Tịch Nhuệ bị thái độ lạnh nhạt của anh chọc tức.
Cô cũng chỉ là vì quan tâm tới chị mình nên mới tìm đến hỏi Lạc Anh.
Vậy mà anh lại tỏ thái độ gay gắt với cô như vậy làm gì chứ? "Anh thật sự không có lừa dõi chị tôi chứ?"
Tịch Nhuệ nhìn theo bóng lưng anh đang dần rời đi, vẫn không cam lòng mà hỏi thêm một câu cuối.
"Sẽ không."
Bước chân Lạc Anh vẫn không hề dừng lại.
Trước lúc hoàn toàn bước ra khỏi cánh cửa quán nước này chỉ lưu lại cho Tịch Nhuệ một câu nói dõng dạc như thế mà thôi.
Tịch Nhuệ lại đặt mông ngồi xuống ghế, thật sự là không có sao? Nhưng nếu như anh ta thật sự lừa dối Tịch Ly, vậy thì chị gái tội nghiệp của cô phải làm sao chứ? Còn có đứa bé chưa chào đời kia nữa.
Càng nghĩ tâm tư Tịch Nhuệ càng trở nên rối bời, đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen tuyền để bày tỏ sự bức bối của bản thân.
Lạc Anh lúc này đang nhanh chóng lái xe về nhà.
Bởi vì đã gặp Tịch Nhuệ, cho nên anh càng trở nên khẩn trương hơn.
Tuy bên ngoài tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng thực chất nội tâm anh đang vô cùng rối bời, cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chuyện này đã nhiều người biết tới như vậy rồi, vậy liệu Tịch Ly đã biết hay chưa? Cô...
Sẽ không bị tổn thương bởi mấy cái tin đồn này chứ? Lạc Anh càng nghĩ càng hấp tấp đạp nhanh ga xe để tăng tốc.
Kết quả khi đi qua khu vực dừng đèn đỏ, vì không chú ý nên một chiếc xe ô tô khác đã đâm sầm vào xe anh.
Hai chiếc xe xảy ra va chạm, âm thanh vỡ nát vang lên trong không khí.
Lạc Anh cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ hơn.
Máu đỏ từ trên trán anh đổ xuống, tí tách rơi trên đùi, cơ thể giống như bị trút đi hết khí lực, đến một chút sức để mở mắt cũng không còn.
Lúc tiếng còi xe cấp cứu vang lên cũng là lúc anh hoàn toàn bất tỉnh.
Cổ áo sơ mi trắng chuyển sang một mảng đậm màu đỏ máu, ý thức mơ hồ cũng chỉ còn lại màu đen kịt mà thôi.
Tịch Ly lúc này vẫn đang tự mình nghiên cứu làm mấy món ăn cho mẹ và bé thì điện thoại trong túi cô bỗng reo lên.
Bởi vì chỉ là đang xem qua các loại rau củ nên cô thuận tiện lấy khăn giấy trên bàn lau qua vết bùn đất trên tay một chút rồi câm điện thoại lên xem là ai gọi.
Lạc Anh.
Không phải bây giờ vẫn còn trong giờ làm sao, sao anh lại gọi cho cô vậy? Tịch Ly có chút thắc mắc nhưng vẫn không để anh chờ mà nhanh tay nhấn nút nghe.
Nhưng sau khi cô nghe máy, đầu dây bên kia rõ ràng không phải là tiếng nói quen thuộc của Lạc Anh.
Một giọng nam trầm trầm vang lên, tiếp đến là những câu nói giống như muốn kéo căng dây thần kinh của cô ra, khiến cho hô hấp của Tịch Ly rối loạn, hai chân chao đảo đứng không vững mà đẩy ghế lùi về sau rồi ngã phịch xuống đất.
Thím Cố lúc này vừa phơi đồ trên sân thượng xong, nghe thấy tiếng đồ vật rơi rớt trong phòng bếp liên vội vàng bước vào trong xem xét.
Ngay khi vừa bước vào trong bếp, thấy Tịch Ly đang ngồi thất thân trên đất, cả gương mặt nhỏ đều trắng xanh, bà liên hốt hoảng đến mức đánh rơi cả giỏ đựng đồ trong tay mà chạy đến đỡ cô dậy: "Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy? Sao lại ngồi dưới đất?"
"Thím Cố, Thím Cố"
Tay chân cùng thanh âm của Tịch Ly hết thấy đều run rẩy, làm cho hô hấp của Cố Hải cũng cảm thấy căng thẳng theo.
"Từ từ thôi, không cần nóng vội.
Có thím Cố ở đây, hãy nói cho thím Cổ rốt cuộc có chuyện gì."
Tịch Ly nghe thấy giọng nói quen thuộc của thím Cố vang lên, sự mất bình tĩnh của cô mới giảm đi đôi chút.
Hít một hơi sâu, nhưng thanh âm của cô chung quy lại vẫn là run rẩy mà nắm chặt lấy tay thím Cố, gương mặt cũng mếu máo như sắp khóc đến nơi rồi: "Thím Cố, Lạc Anh xảy ra tai nạn.
Bác sĩ bảo anh ấy đang ở bệnh viện Thiên An, chúng ta mau đến đó xem anh ấy."
"Thiếu Gia bị tai nạn sao?"
Đôi mắt của Cố Hải trong nháy mắt mở to.
Hôm qua rõ ràng vẫn còn đang yên ổn, tinh thân cũng tỉnh táo, làm sao hôm nay lại tự nhiên xảy ra tai nạn vậy? Cố Hải đang mải mê suy nghĩ thì cảm thấy cánh tay của mình càng lúc càng đau.
Bà đưa mắt lên nhìn Tịch Ly thì thấy gương mặt cô đã cắt không còn một giọt máu, đôi môi tái nhợt mím chặt vào nhau, giống như đang cố gắng chịu đựng một cơn đau nào đó.
"Thiếu Phu Nhân? Cô làm sao vậy? Sao sắc mặt lại xấu đi như thế?"
"Bụng cháu...Đau."
Tịch Ly đau đến rơi nước mắt, mồ hôi cũng túa ra đầy vâng trán cao.
Cố Hải nghe cô nói liên sửng sốt nhìn xuống dưới thân cô, phát hiện trên sàn nhà cô máu liền vội vã tri hô lên: "Có ai không? Có ai không? Lão Gia, Lão Phu Nhân.Có ai không?"
"Có chuyện gì mà bà la dữ vậy?"
Lạc Phu Nhân vừa mới pha sữa cho Tịch Ly ở trong phòng, trên tay cầm theo bình sữa nghe theo tiếng hét của Cố Hải mà chạy vội vào trong nhà bếp.
Khoảnh khắc thấy Tịch Ly mặt mày trắng xanh ngôi trên đất, giữa hai chân cô còn chảy ra máu tươi, Lạc Phu Nhân liền hoảng hốt đến độ đánh rơi cả bình sữa nóng chưa kịp vặn nắp trong tay, khiến sữa đổ lên chân bà, lập tức đỏ ửng lên vì nhiệt độ nước vẫn còn đang nóng.
Nhưng Lạc Phu Nhân không có tâm trí nào để nghĩ đến cơn đau của bản thân.
Trước mắt bà lúc này chỉ có Tịch Ly, trong đầu bà chỉ nghĩ đến an nguy của con dâu và cháu nội của bà: "Trời ơi là trời, con ơi là con.Sao lại thành ra thế này rồi?"
Lạc Phu Nhân hoảng đến mức khóc lóc.
Lúc trước Lạc Anh bị súng bắn Cố Hải còn chẳng nhìn thấy Mộ Tuyết Dung khóc.
Vậy mà hiện tại bà lại vì Tịch Ly mà rơi nước mắt, quả thật khiến cho Cố Hải không khỏi cảm thấy bất ngờ.