"Con biết rồi"
"Vậy được, đừng thức khuya quá đấy.Mẹ xuống dưới nhà đây"
Lạc Phu Nhân nói rồi quay người đi ra ngoài.
Trước lúc ra cũng không quên đóng cửa phòng làm việc lại cho anh.
Lạc Anh ở trong phòng làm việc suốt ba tiếng.
Cho tới gần một giờ sáng anh mới quay trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra rồi đóng lại, đi tới bên giường lật chăn ra rồi vòng tay qua ôm lấy Tịch Ly, cùng cô trải qua một đêm dài bình yên như thể ngày hôm nay chưa từng xảy ra rắc rối gì.
Sáng hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, Tịch Ly rốt cuộc cũng nheo mắt rồi từ từ tỉnh dậy.
Nhưng cô vừa định cựa mình ngôi dậy thì phát hiện eo mình đang có một cách tay to lớn ôm ngang, lại còn ôm cô chắc như gọng kìm, khiến cho cô không thể nào cử động được.
Tịch Ly khó khăn lắm mới có thể quay người qua bên phải, để cho mình có thể đối diện với anh.
"Lạc Anh"
Thanh âm nhỏ nhẹ của cô vang lên bên tai anh, đáng yêu tựa như tiếng mèo con vậy.
"Ừm"
Lạc Anh gục mặt mình vào trước ngực cô, đầu cọ qua cọ lại.
Vì vẫn còn ngái ngủ nên thanh âm anh phát ra có chút khàn, mái tóc đen cũng đang hơi bù rối.
Tịch Ly đem tay nhỏ của mình lên vuốt lấy mái tóc anh, lại thêm một lần nữa nhẹ giọng gọi tên anh: "Lạc Anh, hôm nay là thứ hai đó, anh không định dậy đi làm sao?"
"Anh muốn ngủ thêm một lát nữa."
Lạc Anh lười biếng trả lời, càng gia tăng thêm lực ôm lấy eo cô.
Sự tiếp xúc cơ thể dính sát vào nhau như vậy khiến cho cô cảm thấy thân nhiệt của hai người như đều tăng lên, có chút hơi nong nóng.
"Không được đâu, anh phải đến công ty đi chứ"
Cô nói rôi vòng tay mình ra sau mà gỡ cánh tay Lạc Anh đang vắt qua eo mình ra rồi ngồi dậy.
Trong đầu cô bắt đầu tái hiện lại một loạt hình ảnh ngày hôm qua.
Nhưng hình ảnh cuối cùng mà cô nhớ được chỉ là mình đang ở trong phòng trang điểm mà thôi.
Những chuyện xảy ra ngay sau đó như lễ cưới hay gì cô cũng đều không nhớ cả.
"Hôn lễ..."
Tịch Ly đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu.
Nghe thấy hai từ này, Lạc Anh mới chịu ngồi dậy mà vòng tay qua ôm lấy eo cô, đem cằm minh tựa lên cái vai nhỏ của cô, thanh âm của anh trầm khàn từ tính vang lên bên tai Tịch Ly: "Hôn lễ của chúng †a, em muốn tổ chức lại vào hôm nào cũng được."
Tổ chức lại? Anh nói như thế là hôm qua đám cưới không được diễn ra sao? Nhưng tại sao kí ức của cô về ngày hôm qua lại bị khuyết đi vậy? "Anh nói vậy là sao? Sao em chẳng nhớ được cái gì hết cả"
"Nếu đã không nhớ thì cũng không cần nhớ lại.
Hiện tại em chỉ cần chuẩn bị cho thật tốt, chuẩn bị làm cô dâu của anh là được rồi"
Lạc Anh nói rồi hôn lên cần cổ trắng mịn của cô một cái, khiến cho thân thế Tịch Ly hơi giật nảy lên.
"Chuyện này đâu có đơn giản như thế?"
Cô đưa tay đẩy anh ra.
Đám cưới là chuyện quan trọng của đời người, lần này đám cưới không diễn ra đã làm tốn công sức chuẩn bị của bố mẹ hai bên và khách mời rồi.
Nếu như anh không có ý kiến, cô cũng không muốn hao phí tài nguyên mà tổ chức lại.
Hai người dù sao cũng đã cùng nhau đến cục dân chính đăng kí giấy kết hôn, quan hệ vợ chồng như vậy là đã được hợp pháp hóa, cô cảm thấy như thế là được rồi.
Tịch Ly thật sự nghĩ bản thân không có duyên với việc tổ chức hôn lễ hay sao ấy.
Lần trước kết hôn với Quân Thành thì anh mặt nặng mày nhẹ trong lễ đường với cô.
Lần này đã chuẩn bị tươm tất biến bản thân thành cô dâu xinh đẹp của Lạc Anh thì hôn lễ lại bị ngưng lại giữa chừng, như thể có phải là cô đang mắc một lời nguyên nào đó không vậy chứ? "Chuyện chính là đơn giản như vậy.
Chỉ cần em thích, bất cứ lúc nào chúng ta cũng lại có thể tổ chức lễ kết hôn"
Lạc Anh nói rồi dùng bàn tay to lớn của mình mà bao lấy bàn tay nhỏ bé của Tịch Ly.
Tịch Ly thấy thái độ của anh đối với mình hôm nay đặc biệt ôn nhu, liên nuốt một ngụm nước bọt rồi lên tiếng hỏi anh: "Lạc...Lạc Anh? Anh không lẽ là...Đã khôi phục lại trí nhớ rồi hả?"
"Không cần khôi phục."
Anh lập tức giải đáp nghi ngờ của cô.
"Bây giờ để anh bắt đầu yêu em lại từ đầu cũng không sao.Dù trước kia hay bây giờ, một điều không thay đổi là anh vẫn thật sự luôn luôn rất yêu em"
Anh nói rồi nâng bàn tay cô lên mà hôn một cái.
Nghe thấy lời tuyên thệ của anh, sống mũi cô hơi cay, khóe mắt lại ẩm ướt.
Trong nháy mắt nước mắt cô rơi ra, Lạc Anh cảm nhận được những giọt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay mình liền lo lằng quay quay người qua ngồi đối diện với cô mà hỏi: "Làm sao vậy? Em thấy đau ở đâu sao?"
Anh cho rằng loại thuốc mê kia vẫn còn tác dụng, khiến cho cô đau đầu.
"Hai đứa xuống ăn sáng nào hai đứa"
Lạc Phu Nhân đột ngột đẩy cửa ra, hào hứng gọi Lạc Anh cùng Tịch Ly tỉnh dậy.
Nhưng chỉ một khắc sau, nụ cười trên môi bà liền cứng đờ sau đó tiến về phía Lạc Anh mà đưa tay đánh thẳng vào đầu anh: "Mới sáng ra anh lại chơi trò gì làm cho vợ mình khóc thế hả? Cảm thấy ngứa đòn sao?"
Lạc Phu Nhân không đành lòng nhìn Tịch Ly đang ôm mặt khóc, còn con trai ngồi một bên lại luống cuống võ về cô.
Cho nên bà liền cho rằng là anh bắt nạt cô, khiến cho cô ấm ức mà bật khóc.
"Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
Lạc Anh lồm cồm bò từ trên đất dậy.
Mẹ anh sao càng lúc càng bạo lực như thế chứ? "Mẹ, con không sao đâu.Chỉ là xúc động quá cho nên mới..."
"Con không cần phải bao che cho nó đâu.Đầu óc nó bây giờ không được bình thường, nếu như nó ức hiếp con thì con cứ trực tiếp tới tìm mẹ là được rồi, mẹ giúp con xử nó"
Lạc Phu Nhân nói rồi xắn ống tay áo lên, bộ dạng thật sự giống như sắp lâm trận vậy.
"Mẹ, con thật sự không sao.Anh ấy không làm gì con cả"
Tịch Ly vội vàng khua tay rồi đỡ Lạc Anh đứng dậy.
Lạc Phu Nhân vẫn còn có chút nghi hoặc nhìn cô, nhưng sau cùng vẫn không truy cứu nữa mà đi ra khỏi phòng.
Trước lúc rời đi cũng không quên căn dặn: "Hai đứa chuẩn bị rồi xuống nhà ăn sáng nhé.Lạc Anh nữa, còn không chịu ăn sớm cẩn thận không kịp giờ đến công ty."
Vậy rốt cuộc là mẹ anh đang lo cho con trai hay lo cho tiến độ công việc của công ty vậy? Trong lòng Lạc Anh thật sự thắc mắc.
"Được rồi, chúng ta chuẩn bị xuống nhà ăn sáng thôi"
Lạc Anh nói rồi đưa tay lau nước mắt cho cô, sau đó bế cô đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Lúc hai người xuống nhà, đô ăn đã được bày lên đĩa sẵn.
Lạc Anh giúp cô kéo ghế ra rôi bản thân mới ngôi vào bàn ăn sáng sau.
Chỉ là hôm nay không khí trên bàn ăn có chút gì đó không được xôm tụ lảm.
"Hôm nay có bố mẹ có chuyện gì không vui sao?"
Lạc Anh rốt cuộc cũng không nhịn được tò mò mà lên tiếng.
Tịch Ly nuốt một miếng bánh mì rồi cũng đưa mắt nhìn hai ba mẹ chồng đang ngồi ở vị trí đối diện.
Quả thật hôm nay có gì đó không đúng lắm.
Thường ngày hai ông bà thích nói chuyện khi ăn uống lắm cơ mà.
"Ban nãy Cổ Lão Gia đã gọi điện cho ba con"
Lạc Phu Nhân nói rồi đặt chiếc nĩa bạc trong tay xuống, mặt bà có chút hơi sa sầm.