“Bác vừa gọi cô ta là con dâu đấy à?” Vũ Tuyết trừng lớn mắt, giọng đề cao hơn gấp mấy phần. Đôi đũa gỗ trong tay bị cô ta nhắm ngay xuống mặt bàn mà đập mạnh.
“Có gì kì lạ sao?”
Lạc Phu Nhân chau mày hỏi.
“Con bé là người mà Lạc Anh yêu, chỉ cần là hai đứa nó yêu nhau thật lòng thì bác sẽ không ngăn cản. Hơn nữa Tịch Ly thì có gì không tốt?” “Bác nên phản đối! Cô ta cái gì cũng không tốt” Vũ Tuyết trực tiếp bày tỏ sự bất bình, thái độ quá quắt của cô ta thật sự khiến cho cả hai mẹ con nhà họ Lạc đều không vừa ý, còn có Tịch Ly cũng thấy hơi phiền lòng.
Đúng vậy. Nếu xét về hoàn cảnh sống của mình, cô thật sự không xứng đáng với Lạc Anh, không thể cùng anh xem như là một đôi môn đăng hộ đối.
Lạc Anh đảo mắt qua vị trí ghế ngồi bên cạnh mình cũng có thể thấy được sự ngượng ngập đang bộc lộ trên gương mặt Tịch Ly, anh trầm giọng hỏi Vũ Tuyết: “Tại sao?” “Còn phải hỏi sao? Về xuất thân của cô ta, lẽ nào em không tìm hiểu rõ? Trong nhà cô ta, cô ta chẳng khác nào một người thừa. Gia đình cũng chẳng có gì lấy làm khá giả, nếu không muốn nói quá thì việc cô ta muốn yêu em chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, gà con một bước muốn bay lên làm phượng hoàng?”
Lạc Phu Nhân có chút sửng sốt khi nghe những lời quá quắt phát ra từ miệng Vũ Tuyết. Nhưng bên cạnh đó, bà càng cảm thấy thương cô hơn khi biết về hoàn cảnh sống, về gia đình của Tịch Ly. “Cho nên, những thông tin đó từ đâu mà chị biết? Nhớ không làm thì chị đâu có quen biết gì trước với Tịch Ly?”
“Chị điều tra tôi sao?” Tịch Ly lúc này mới lên tiếng, cô cảm thấy vô cùng khó chịu khi người khác nói về gia đình mình.
“Tôi.”
Vũ Tuyết lúc này mới thu liễm lại lời nói, mặt có chút tới xanh. “Đều là chỗ quen biết, nếu chị còn làm ra những điều quá phận, hậu quả chị tự chịu, đừng trách tôi vì sao không nhắc trước”
Lạc Anh phóng thẳng một cái nhìn sắc lạnh về phía cô ta, sau đó giống như ngoắt một cái liền biến thành con người khác, gương mặt ôn nhu thập phần hướng về phía Tịch Ly: “Em làm sao còn chưa ăn? Từ nãy đến giờ em còn chưa động đũa đẩy. Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?”
“Không có” Tịch Ly xua xua tay, nhanh chóng cầm đũa lên gắp một con tôm cho vào bát mình. Lạc Anh mỉm cười đoạt lấy con tôm bự từ bát cô, tự mình bóc vỏ giúp cô rồi mới cho tôm lại
vào bát của Tịch Ly. Lạc Phu Nhân nhìn hai người trẻ thân mật trước mắt, bà cũng cảm thấy được an ủi phần nào, tâm trạng cũng bớt đi căng thẳng. Dù sao cũng là chỗ quen biết, bà không muốn Vũ Tuyết cảm thấy bản thân là người dư thừa trong bữa ăn nên gắp một con tôm cho vào bát Vũ Tuyết:
“Nào, cháu cũng mau ăn đi”
Vũ Tuyết hậm hực nhìn Lạc Anh, giống như cũng muốn được anh lột vỏ tôm ra giúp. Nhưng chẳng qua là ánh nhìn của anh chưa từng hướng tới cô ta, từ lúc bắt đầu cho tới lúc kết thúc bữa ăn đều một lòng đặt lên người Tịch Ly một cái nhìn sủng nịch.
Kết thúc bữa ăn, Tịch Ly chủ động muốn rửa bát. Nhưng Lạc Anh tất nhiên sẽ không đồng ý, anh vẫn còn rất để bụng tới chân cô.
“Để người làm làm đi. Anh đưa em về nhà anh đâu phải là để em rửa bát” Lạc Anh nói rồi lại bể cô lên phòng, suốt từ hôm qua đến giờ anh cảm thấy hơi mệt mỏi, bây giờ rất cần một giấc ngủ thật sâu để phục hồi lại sức. Lạc Phu Nhân cười tủm tỉm nhìn gương mặt đỏ bừng như trái táo của Tịch Ly, còn Vũ Tuyết chỉ cảm thấy cô thật là ngứa mắt. “Bác gái, con sẽ dọn chén đũa” Cô ta muốn nhân cơ hội này để ghi điểm trong lòng Mộ Tuyết Dung. “Vậy có được không, làm phiền con quá”. “Không phiền đâu ạ”. Vốn dĩ cho rằng Lạc Phu Nhân cũng sẽ ngăn cản không cho mình rửa bát giống như Lạc Anh làm với Tịch Ly, nhưng thật không ngờ tới Lạc Phu Nhân lại trả lời như vậy, quả thực khiến cho cô ta suýt chút thì ngã ngửa. Tịch Ly, cô dựa vào đâu mà vừa mới xuất hiện đã đòi chiếm hết spotlight như vậy? Tôi thật muốn tống cổ cô ra khỏi cái nhà này. Vũ Tuyết siết chặt bát trên tay, suýt chuýt nữa thì dầu rửa bát trơn trượt đã làm cô ta đánh rơi bể bát.
Ở trên tầng hai lúc này, Lạc Anh cứ như vậy mà ôm theo Tịch Ly hướng về phía phòng mình như một lẽ tự nhiên.
“Phòng em không phải ở hướng này”
“Từ hôm nay thì nó chính là ở hướng này!”. Lạc Anh hùng hồn tuyên bố, thật sự là làm cho Tịch Ly có chút choáng váng đến cạn lời. Từ bao giờ anh lại có quyền quyết định mấy chuyện này thay cô vậy?
“Nhưng em thấy mệt, em muốn trở về phòng ngủ một giấc “Em là đang ghét bỏ anh, không muốn ngủ với anh, chê anh làm em mệt mỏi sao?”
Mặt Lạc Anh xịu xuống. “Em không có Tịch Ly thật sự hạn hán lời. Chỉ một câu nói thôi mà anh làm sao lại có thể suy diễn vấn đề ra thành một việc nghe nghiêm trọng đến thế?