Sau một hồi lâu, cảm thấy cô dường như đã bình tĩnh lại, anh mới định buông tay ra để cho
cô dễ dàng hô hấp. Nhưng đột nhiên Tịch Ly lại hóa thành một con sâu quấn người, dùng
đôi tay thanh mảnh siết chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh, cũng đem cái đầu nhỏ vùi vào
vòm ngực săn chắc của anh.
Lạc Anh thấy cô bám mình như vậy, liền cho rằng cô đã tha thứ cho mình, lo lắng trong lòng được hạ xuống, khóe môi nhanh chóng cong lên vẽ thành một nụ cười mãn nguyện, dùng cái ôm thật chặt của mình để đáp lại sự nhiệt tình của cô, tay cũng vỗ vỗ lên lưng cô giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ:
“Được rồi, không khóc nữa. Em mà còn khóc nữa, sẽ trở thành quỷ khóc nhè mất”
Mặc dù anh nói vậy, nhưng bả vai Tịch Ly thi thoảng vẫn hơi run. Cho nên anh chiều theo ý cô, cứ để mặc cho cô ôm lấy mình như vậy. Nhưng chỉ là hình như cô đang ôm anh lâu quá thì phải. Lạc Anh thở dài một tiếng, sau đó chủ động tách cô ra khỏi mình, đem trán mình cũng lên
cái trán nhỏ của cô:
“Thế nào rồi? Em đã bình tĩnh lại hay chưa? Bà xã nhất định... sẽ tha thứ cho anh đúng
chứ?”
Vầng trán rộng của lạc Anh không ngừng cọ qua cọ lại trên cái trán nhỏ trơn bóng của cô.
Vốn là đang tận hưởng niềm vui, những câu nói tiếp theo của cô đã đem tới cho anh một đả kích lớn:
“Lạc Anh, đã đủ rồi”
Tịch Ly lần này là người chủ động cất lời, đồng thời cũng là người chủ động đẩy anh ra. Cô dùng tay mình áp lên bả vai của Lạc Anh, sau đó đẩy anh lùi về sau, không cho anh duy trì tư thế thân mật giữa hai người lâu thêm nữa.
Lạc Anh vốn đang vui vẻ vì nghĩ căng thẳng giữa bọn họ đã được giải hòa, nhưng khoảnh khắc khi cô khước từ sự đụng chạm của anh, chính tại anh nghe cô dùng giọng điệu không lạnh không nóng tựa như đang nói chuyện với một người xa lạ để nói với mình, tâm tình Lạc Anh bắt đầu trở nên rối loạn:
“Đủ? Đủ là đủ như thế nào?”
Lạc Anh bàng hoàng trước thanh âm lạnh lùng không có nhiệt độ của cô, anh cực kì nôn nóng mà nắm lấy bả vai cô, vị kích động mà đã dùng lực hơi mạnh một chút.
“Đau”
Tịch Ly khẽ chau đôi mày liễu, Lạc Anh cũng biết điều mà thu liễm lại sức lực có phần hơi
quá tay.
“Em, mau nói rõ cho anh. Em nói đủ, rốt cuộc ý của em là như thế nào?” Lạc Anh đứng đối diện với cô, đòi hỏi cô cho mình đáp án. Tịch Ly đứng đã quá lâu, cô có chút hơi tế chân, không tiến lại giường ngủ mà trực tiếp ngồi xuống sàn nhà.
Tịch Ly để cùi trỏ tay mình gác lên đầu gối, sau đó dựa một nửa gương mặt vào cánh tay, để mái tóc xoăn hơi rối che kín đi gương mặt cô, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo như nước hồ thu cất tiếng: “Ý trên mặt chữ, anh là người thông minh, tôi tin tưởng anh có thể hiểu. Thời gian qua cảm ơn anh đã chiếu cố, nhưng hiện tại có lẽ chúng ta đã không hợp để có thể cùng chung sống dưới một mái nhà nữa rồi”
Tịch Ly đem mọi suy nghĩ trong nội tâm mình nói ra, cô cố gắng hạ giọng xuống thấp nhất để Lạc Anh không thể cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Lạc Anh trừng lớn mắt, nhìn người con gái trước mặt vừa trải qua hoan ái với mình vậy mà tới nhìn cũng không muốn nhìn mặt anh, trong thoáng chốc mặt anh liền đen lại: “Em có can đảm, giải thích lại một lần nữa cho anh. Nếu như em không nói, anh căn bản cái gì cũng không hiểu” “Chúng ta thật sự phải ép nhau tới bước đường cùng sao?” Tịch Ly nhìn anh ngoan cố giả bộ ngu ngốc, liền ngước mắt mình lên nhìn thẳng vào gương
mặt tuấn tú của anh.
Chính gương mặt này đã làm cô say mê, cũng chính sự dịu dàng của người đàn ông này đã từng đem trái tim cô hòa tan. Nhưng bây giờ khi đối diện với anh, cô lại không thấy được gì ngoài đau đớn.
Lạc Anh đứng như chết trân tại một chỗ, tay anh đã sớm nắm thành quyền, thanh âm trầm thấp hỏi ngược lại cô: “Rốt cuộc nên nói là ai đang ép ai mới đúng?” Anh thật sự không hiểu, tại sao chỉ mới một ngày không gặp mà tâm tư cô lại có nhiều biến hóa như vậy? Bất quá ban nãy chỉ là do anh đã quá thô bạo mà thôi, không phải chỉ vì vậy mà cô giận anh ra thành thế này đấy chứ? Anh cũng đã rất thành tâm xin lỗi cô mà?
Tịch Ly nhìn anh cười yếu ớt, trên môi cầu lên một nụ cười nhàn nhạt trông như cười mà
không cười, cô chống tay xuống đất để đứng lên, chọn cách không đổi diện trực tiếp, nhớ tới
ban nãy anh nói khi ăn cơm sẽ có chuyện quan trọng cần nói với mình, cho nên trước khi rời
đi, cô cũng hi vọng được biết điều mà anh muốn nói kia là gì.