Lạc Anh lúc này mới bừng tỉnh, thô lỗ dùng tay đẩy cô ta ra, đôi mày kiếm chau chặt lại nhìn cô ta, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo không có nhiệt độ quát: “Em đang làm cái gì vậy hả?” Anh đưa tay lau đi nụ hôn Cố Hy vừa đặt lên má mình, từ hành động của anh cũng có thể nhìn ra Lạc Anh đối với cô ta đang vô cùng chán ghét. Cố Hy bị sự lạnh lùng của anh làm cho bề mặt, nước mắt ngay lập tức như suối rơi ra, khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng: “Lạc Anh, em cũng đã biết sai rồi. Lúc trước là em sai, em không nên tự động rời đi, không
nên chưa hỏi ý kiến của anh đã ra nước ngoài. Nhưng bây giờ em thật sự đã biết lỗi rồi, anh
bỏ qua cho em lần này không được sao?”
Cố Hy vừa nói vừa khóc lóc, thật sự đã thuyết phục những người xung quanh nhìn vào đều thấy cô ta là một cô gái đáng thương tội nghiệp đang cầu xin người yêu tha thứ. Lạc Anh đối diện với nước mắt của cô ta, mặc dù trong lòng anh bây giờ khẳng định chỉ có mình Tịch Ly, nhưng dù sao cũng là chỗ quen biết lâu năm, anh không thể nào cứ bỏ mặc cô ta như vậy được. Hơn nữa... Cố Hy trước kia còn có tiểu sử bệnh tim.
"Ừ"
Cố Hy không thấy anh trả lời liền ôm lấy ngực rồi ngồi khụy xuống đất, hơi thở cô ta trở nên gấp gáp, khiến cho Lạc Anh nhất thời hoảng loạn. Nhìn biểu hiện này, anh liền biết cô ta lại
tái phát bệnh tim rồi.
“Em không sao chứ?”
Lạc Anh cúi xuống quan sát Cố Hy, Cổ Hy liền vịn vào sự quan tâm của anh mà vươn tay ra
ôm lấy cổ anh, thanh âm tỏ ra cực kì khổ sở nói:
“Lạc Anh, em khó chịu quá”
“Em có đem thuốc theo không?” Lạc Anh biết Cổ Hy có thói quen đem theo thuốc trợ tim, cho nên anh lên tiếng hỏi. Cố Hy lắc đầu, nước mắt lại chảy ra: “Anh đưa em tới bệnh viện đi. Em thấy khó chịu quá, em không thở được”.
Lạc Anh do dự một hồi, sau đó vẫn quyết định bế cô ta lên, nói với mọi người đang có mặt trong phòng họp một tiếng:
“Được rồi, cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề
này”
Nói rồi liền bể Cổ Hy đi. Chỉ là thật không ngờ khi vừa bước xuống đại sảnh công ty anh liền bắt gặp Tịch Ly trùng hợp đang có mặt ở đó. “Lạc Anh? Cố Hy làm sao vậy?”
Tịch Ly thấy anh đang bế Cổ Hy liền lên tiếng. Nhận thấy tình hình gấp gáp, Lạc Anh không tiện giải thích cho cô, cho nên nói với Tịch Ly: “Em cũng ra xe đi. Cùng anh đưa cô ấy đến bệnh viện”
Tịch Ly mơ mơ màng màng chống đỡ cơ thể đau nhức đi theo anh đưa Cổ Hy tới bệnh viện. Cô tới công ty vừa là làm theo lời thím Trường đem đồ ăn tới cho anh, vừa là do ban nãy nhận được tin nhắn hẹn gặp mặt của Cố Hy, nhưng không ngờ tới nơi lại gặp được một màn này.
Tịch Ly gửi đồ ăn cho quầy tiếp tân, sau đó ra xe tới bệnh viện. Cố Hy được đưa vào phòng cấp cứu, Lạc Anh lo lắng đứng chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy anh lo lắng cho người con gái khác như vậy, trong lòng Tịch Ly đương nhiên không dễ chịu gì. Nhưng xét thấy Cố Hy có vẻ thật sự như đang gặp nguy hiểm, cho nên Tịch Ly không trách cứ Lạc Anh, ngược lại còn quan tâm tình hình của Cố Hy: “Cố Hy làm sao vậy?” “Bệnh tim tái phát, cô ấy trước nay vẫn luôn dễ kích động như vậy?
“Là lỗi của anh sao?” Tịch ly nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy tự trách, cô liền vỗ vai Lạc Anh hỏi. Lạc Anh mặc dù cảm thấy mình không làm gì sai, nhưng anh cũng không thể phủ nhận mình là lý do trực tiếp đã khiến cho Cố Hy trở nên kích động. Cho nên anh chỉ đành do dự gật đầu: “Đúng”
“Chuyện rốt cuộc là như thế nào? Tịch Ly cảm thấy chuyện này nhất định là không đơn giản như vậy, sẽ không trùng hợp đến mức Cố Hy vừa mới hẹn gặp mặt cô thì đã tái phát lại bệnh tim đấy chứ? Lạc Anh nghe cô hỏi, nhất thời không biết nên trả lời Tịch Ly như thế nào. Bây giờ tình hình của Cố Hy đang nguy cấp, anh cũng không thể đem mọi trách nhiệm quy chụp lên đầu cô ấy, không thể nói là do Cổ Hy cố tình gây sự khiêu khích anh, bị anh đẩy ra nên mới phát bệnh.
Tịch Ly thấy anh ngập ngừng, thái độ không dứt khoát này của anh cũng là lần đầu tiên cô thấy.
Tịch Ly cảm thấy tốc độ của trái tim trong lồng ngực ngày càng đập nhanh hơn, nhưng cô không muốn làm lớn chuyện khi anh đang lo lắng, không muốn trong mắt Lạc Anh mình trở thành một người không hiểu chuyện, cho nên rời khỏi phòng cấp cứu, tìm một chỗ yên tĩnh một chút để bình tĩnh lại tâm trạng của mình: “Nếu như anh không muốn nói, em cũng sẽ không ép anh. Dù sao mối quan hệ giữa hai người cũng đã thân thiết với nhau từ trước.”
“Không phải đâu”.