Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly (Tác giả: Lục Phiên Nhiên) - full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Phàm, anh ngưng nói một chút"

Hinh Ninh đưa tay lên đỡ trán rồi thở dài một cái.

Có nghĩ thế nào cô cũng thật không ngờ Lạc Phàm hôm nay lại kích động như vậy.

Anh nôn nóng muốn gặp lại cô đến thế sao? "Em làm sao có thể về nước ngay bây giờ được chứ? Ít nhất là cũng phải qua hai hôm nữa em mới về Trung Quốc.

Mẹ em đã gọi điện xin phép cô giáo rồi, em nghỉ cũng phải nghỉ cho đủ ngày chứ?"

Hinh Ninh cảm thấy suốt ngày học tập căng thẳng, được ra nước ngoài thế này cũng có thể xem như là để giải tỏa căng thẳng đi.

Cô cũng nhớ ông bà nội, cho nên muốn ở đây với họ thêm mấy ngày nữa.

"Đừng."

Lạc Phàm lập tức giấy nảy lên ngày sau nghi nghe cô nói vậy.

Đắn đo suy nghĩ một hồi, anh cũng nghĩ ra được cái cớ nghe thuyết phục nhất: "Em sắp phải thi rồi mà, có đúng không? Quay lại Trung Quốc đi, anh giúp em ôn thi.

Chắc chắn em sẽ đứng hạng một toàn trường."

"Bình thường em đã luôn như vậy rồi"

Hinh Ninh thở dài một cái, nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng mẹ gọi cô liền nói: "Vậy nhé, em cúp máy đây.

Có chuyện gì chúng ta sẽ nói chuyện sau, được chứ?"

"Không.."

Lạc Phàm còn chưa kịp phản kháng thì bên tai anh đã vang lên một tràng dài mấy tiếng tút tút tút.

Lạc Phàm nhìn màn hình điện thoại đã tắt đen bỗng nhiên cảm thấy thật vô cùng bực bội.

Một ngày chưa đủ, Hinh Ninh còn muốn ở bên đó tận mấy ngày sao? Liên tiếp hai ngày sau, mặt Lạc Phàm lúc nào cũng cau có giống như bị ai trộm mất tiền của anh vậy.

Đến trường cứ ngồi yên trong lớp, tan học lại chạy thẳng đến chung cư nhà Hinh Ninh.

Trời không phụ lòng người, rốt cuộc hôm nay anh cũng đã thấy Hinh Ninh.

Nhưng cô về lúc nào? Báo cho anh cũng không báo? "Tiểu..."

Lạc Phàm đưa tay lên vừa định vẫy với cô một cái, nhưng lập tức nụ cười trên môi anh liền tắt ngấm khi thấy một người bước ra từ tòa nhà rồi thân mật đi bên cạnh cô, còn khoác vai cô cười nói.

Ban đầu Hinh Ninh cũng có gạt tay anh ta ra.

Nhưng anh ta lại cứ cuồng nhiệt quá, thành ra cô cũng không quản nữa.

"Tiểu Hinh"

Lạc Phàm nhìn thấy cảnh này liền có cảm giác như bị ai đó dùng một cái kim đâm thẳng vào giác mạc, khiến cho mắt anh hiện tại vừa đau lại vừa nóng, trông như có thể phát ra tia lửa đến nơi luôn rồi.

"Tiểu Phàm?"

Hinh Ninh thấy Lạc Phàm vội vàng chạy tới phía mình, lần này cô cũng không thấy quá bất ngờ, dùng giọng điệu rất tự nhiên đáp lại lời Lạc Phàm.

Lạc Phàm chạy tới ôm chầm lấy Hinh Ninh, để cho cô quay lưng về phía tên kia, còn mình thì nhìn thẳng vào tên ngoại quốc kia một cách hản học.

Cái tay nào ban nãy dám chạm vào cô gái của anh chứ? Có tin anh cắt nó đi không? "Tiểu Phàm, em khó thở"

Hinh Ninh bị anh ôm chặt cứng trong ngực liền khó khăn cất tiếng.

Lạc Phàm nghe thấy Hinh Ninh nói vậy mới dần bĩnh tĩnh lại, chậm rãi buông tay mình ra khỏi Hinh Ninh mà cất tiếng hỏi: "Em về nước lúc nào vậy? Cũng không thèm báo cho anh một tiếng?"

"Em về hai tiếng trước.Lúc đó không phải anh vẫn đang trong giờ học sao? Làm sao em báo cho anh được?"

"Bố mẹ em có về chung không?"

"Không có."

Hinh Ninh mặc dù không hiểu anh hỏi như thế để làm gì những vẫn rất thành thật mà khai báo.

Lạc Phàm nghe thấy thế, môi mỏng khẽ nhếch lên, đưa bàn tay to của mình lên xoa xoa đầu Hinh Ninh mà nói: "Vậy tối nay tới nhà anh ăn tối đi.

Em mới về chẳng cũng mệt rồi nhỉ? Lên lâu lấy thêm áo mặc vào đi"

"À, không được đâu.Hôm nay em có việc rồi"

Hinh Ninh trực tiếp chặt đứt tâm trạng vui vẻ của anh khi nghĩ đến việc tối nay sẽ được ở cùng một chỗ với Hinh Ninh.

Cô nhìn sang chàng trai bên cạnh rồi nói: "Reynold, giới thiệu với anh một chút.Đây là Lạc Phàm, là bạn của em"

"Lạc Phàm, đây là bạn thuở nhỏ của em.

Nói theo cách gọi thông dụng ở Trung Quốc thì sẽ là gì nhỉ? À, thanh mai trúc mã."

Hinh Ninh cố gắng tạo ra không khí vui vẻ mà không biết một câu "thanh mai trúc mã"

của cô đã khiến cho cơn khó chịu của Lạc Phàm tăng lên cực điểm, sắc mặt anh đen kịt trong vô cùng khó coi.

"Anh sao vậy?"

Hinh Ninh cũng dễ dàng nhìn thấy sắc mặt anh đang xấu như thế nào nên liền lên tiếng hỏi.

Reynold thấy không khí gượng gạo như thế liền lên tiếng muốn đập tan đi sự bầu không khí ngượng ngùng này: "Xin chào, tôi là Reynold.Anh là Lạc Phàm nhỉ?"

"Anh ta là ai vậy?"

Lạc Phàm chẳng còn tâm trạng nào mà trả lời Reynold nữa.

Đôi mày kiếm của anh chau lại quay qua nhìn Hinh Ninh.

"Không phải em đã nói rồi sao?"

Hinh Ninh có chút bực bội.

Gần đây sao Lạc Phàm lại tò mò muốn biết về cô như thế chứ? "Anh ấy là bạn của em.Bọn em rất thân thiết.Sắp tới anh ấy sẽ đến Trung Quốc du học, cũng đã mua được căn hộ ngay bên cạnh nhà em rồi"

Hinh Ninh vừa nói vừa tươi cười.

Đối với cô Reynold giống như một người anh trai vậy.

Được ở bên cạnh anh ta khiến cho cô cảm thấy rất vui.

"Cái gì cơ? Lạc Phàm vạn lần không ngờ tới tự nhiên từ đâu lại xuất hiện một gã mặt lạ hoắc, lại còn có nguy cơ sẽ trở thành tình địch của anh? Dựa vào trực giác của đàn ông, Lạc Phàm có thể nhận thấy tâm tự của tên này đối với cô không đơn thuần chỉ là tình cảm bạn bè thôi đâu.

"Anh cũng muốn đi"

Lạc Phàm cảm thấy được sự nguy hiểm, trong đầu anh vang lên một giọng nói bảo anh nhất định phải kè kè ở bên cô.

"Được thôi"

Hinh Ninh đối với loại chuyện này luôn vô cùng hào phóng, cô quay đầu sang nhìn Renoyld: "Như thể có được không?"

"Được.Càng đông càng vui mà."

Renoyld tươi cười đáp lại, nụ cười có chút cứng ngắc.

Lạc Phàm lấy máy ra thông báo cho mẹ về việc tối nay mình sẽ ăn ở ngoài rồi nhanh chóng nắm lấy tay Hinh Ninh.

Thấy cô phản ứng giống như đang muốn thu tay mình lại anh liền nói: "Trời lạnh, anh chỉ đang muốn giữ ấm cho em mà thôi.

Cô Cổ Huệ đã dặn dò anh phải bảo vệ cho em thật tốt"

"Vậy anh cũng làm.Chú Alan cũng dặn anh phải bảo vệ tốt cho em."

Reynold nói rồi cũng nắm lấy bàn tay còn lại của cô.

Hành động này của anh ta khiến cho Lạc Anh thật sự là sôi máu.

Ba vợ ơi là ba vợ.

Sao đang yên đang làm ba lại kiếm thêm một kì đà đến chen giữa hai bọn con như thế chứ? Hinh Ninh cũng mặc kệ hai người này.

Nhà hàng lẩu ở gần đây thôi, đi bộ một lát là tới rồi, để cho họ tự tung tự tác một lát cũng không sao.

Vì thể nào vào trong đó chẳng phải buông tay nhau ra cơ chứ.

Rất nhanh cả ba đã đến được nhà hàng.

Trời lạnh như vậy chỉ có ăn lẩu hai ngăn là hợp nhất, cho nên cô đã chủ động gọi một phần ăn đủ cho cả ba người.

Đây là nơi yêu thích của cô, cho nên cô rất tự tin về khoản chọn món.

"Tiểu Hinh, ăn cay nhiều sẽ không tốt cho dạ dày đâu.Em vẫn là nên ăn lẩu nấm"

Reynold thấy nãy giờ Hinh Ninh chỉ chăm chú ăn lẩu cay liền quan tâm lên tiếng, gắp một miếng bò mỹ đã được nhúng chín cho vào bát của cô.

Tiểu Hinh? Nghe thấy hai từ này, tai Lạc Phàm giống như có ai đó hung hăng nhéo một cái.

Tên này thật to gan.

Sao ở trước mặt anh dám tỏ ra thân thiết với cô như thế chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK