Mặc dù các bác sĩ đã nói cô không cần lo lắng quá, nhưng Tịch Ly vẫn đứng ngồi không yên, lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu. Không lâu sau, Lạc Anh được đưa vào phòng hồi sức, chính vì anh uống thuốc ngủ nên mới dẫn tới việc hiện tại đang hôn mê, còn về việc dị ứng thì bác sĩ cũng đã truyền dịch cho anh rồi, không còn việc gì đáng lo ngại nữa.
“Thật sự cảm ơn bác sĩ”
Tịch Ly thành khẩn cúi người, sau đó kéo ghế tới ngồi cạnh giường Lạc Anh, cứ như vậy
quan sát anh cả một đêm, cho tới khi trời gần sáng thì mới mệt mỏi quá mà ngủ thiếp đi một hôi.
Trải qua một đêm dài, Lạc Anh cuối cùng cũng tỉnh lại. Anh nhìn lên trần nhà màu trắng, vừa muốn cựa quậy liền phát hiện đang có một bàn tay nắm lấy tay mình, quay đầu nhìn sang liền thấy Tịch Ly đang nhắm mắt ngủ, ánh nắng ban mai rọi lên mái tóc cô, khiến cho mái tóc đen tuyền cùng làn da trắng nõn của cô càng giống như trở nên lấp lánh.
Lạc Anh đưa tay lên xoa tóc cô, Tịch Ly vốn cũng không phải là đã ngủ sâu cho nên bị anh
đụng chạm liên tỉnh giấc. Cô mơ màng mở mắt, phát hiện Lạc Anh đã ngồi dậy từ bao giờ, cơn buồn ngủ của cô liền vì trông thấy anh mà bị đánh tan đi. Tịch Ly khôi phục lại dáng vẻ lo lắng tối hôm qua, nắm chặt lấy tay anh, quan sát sắc mặt anh: “Lạc Anh, anh đã tỉnh. Anh thấy thế nào rồi? Còn khó chịu ở đâu không?” Lạc Anh nhìn cô vì mình mà lo lắng, trái tim anh như được rót đầy mật ngọt, đặt tay mình lên bàn tay nhỏ bé của cô, thanh âm dịu dàng đáp: “Ừ, không sao, em không cần lo lắng” “Làm sao em có thể không lo lắng?” Tịch Ly chau mày đáp lại anh. Cô đúng là trách bản thân mình, nhưng cũng trách anh tại sao lại nói dối với cô việc mình không bị dị ứng hải sản, anh coi sức khỏe của bản thân là trò đùa hay sao?
Lạc Anh nhìn đôi chân mày xinh đẹp của cô đang chau lại, biết cô đang tức giận, anh chỉ có
thể mềm mỏng dỗ dành cô: “Được rồi mà, em đừng giận nữa, hiện tại anh đã không sao rồi. Nếu em mà còn cứ cau may flaij nữa thì giữa trán sẽ có nếp nhăn đấy”. Anh nói rồi yêu chiều chạm ngón tay vào giữa ấn đường của cô. Tịch Ly thấy sức khỏe của anh giống như đã hoàn toàn hồi phục nhưng để xảy ra chuyện này, cô thực không thể nào không tự trách bản thân, cho nên lên tiếng nói:
“Em xin lỗi. Đều tại em nên anh mới bị thế này”. Tịch Ly cúi gằm mặt xuống, mắt cô được bao phủ bởi một tầng sương, có thể thấy cô đang vô cùng áy náy. Lạc Anh thấy bản thân chẳng qua chỉ là bị dị ứng, cũng chẳng phải vừa trải qua chuyện sinh tử gì, cho nên anh cảm thấy cô không nên cứ giữ cảm xúc tiêu cực như vậy. “Nào, không phải anh đã nói không sao rồi sao?”.
Lạc Anh đưa tay bẹo má cô, khiến cho Tịch Ly đang xúc động lại còn bị đau liền rơi nước mắt.
Nhìn thấy cô khóc, Lạc Anh liền trở nên hoảng loạn, chân tay vụng về ôm lấy cô: “Xin lỗi, xin lỗi. Anh làm em đau sao? Anh không có ý nặng tay đầu” Tịch Ly không nói gì, vùi đầu mình vào cái ôm của anh, hưởng thụ cảm giác ấm áp từ cơ thể anh truyền tới. Nghĩ tới thái độ của anh dành cho mình và Cố Hy, cô cảm thấy chuyện mình giận dỗi anh
chỉ vì một bức hình đúng thật là trẻ con.
Người đàn ông trước mặt này ôn nhu với cô như thế, quan tâm cô như thế, trước mặt mọi
người sẵn sàng bênh vực vô như thế, vậy mà cô lại chỉ vì chút chuyện nhỏ mà giận dỗi vu vơ
anh, thậm chí còn nghĩ tới việc sẽ tránh mặt, lạnh nhạt với anh, quả thật là đáng trách.
“Em yêu anh”.
Giờ phút này Tịch Ly không biết mình nên nói gì hơn nữa. Câu xin lỗi cô cũng đã nói với anh quá nhiều lần rồi, cô không muốn cứ lặp đi lặp lại những câu nói anh nghe đã quen tai kia nữa.
Trải qua chuyện hôm nay, cô càng thêm chắc chắn tình cảm của mình. Ở trong tim cô, khẳng định Lạc Anh đã chiếm một vị trí không hề nhỏ. Anh đã chạm tới nơi mà chưa ai chạm tới được, loại tình yêu này cũng là tình yêu khác hẳn với xúc cảm trong quá khứ mà cô
dành cho Quân Thành.
Tình yêu của cô đối với Quân Thành, mặc dù kết quả chính là một cuộc hôn nhân, nhưng cô chưa bao giờ có được cảm giác cả hai người đã thật sự trở thành một cặp vợ chồng chính thức. Tình yêu của cô đối với Quân Thành công bằng mà nói thật ra chỉ là một loại tình cảm đơn phương, chỉ có cô là người cho đi, nhưng Quận Thành cũng khinh miệt không thèm nhận.