“Cố Huệ, cái đó... Không phải chúng ta vừa mới đi ăn ban nãy đây sao?” Tịch Ly cố nặn ra một nụ cười méo mó nhìn Cố Huệ. Cố Huệ nghe thấy câu hỏi của cô, rất tự nhiên mà đáp lại:
“Đều đã là quá khứ rồi mà?”
“Chẳng phải chúng ta chỉ mới đi ăn cách đây mấy tiếng sao?” “Gặp phải người không nên gặp cho nên thức ăn đều biến thành giận dữ cả rồi. Cho nên bây giờ bụng tớ cần được bù đắp. Cậu cũng phải đi cùng.” Cố Huệ nói rồi kéo Tịch Ly ra khỏi cửa hàng, Alan cũng vui vẻ đi theo sau, để lại lịch Nhuệ một mình sắp xếp lại cả trăm bộ quần áo. Ba người đi đến một quán ăn ở ngoại thành cho nên quãng đường di chuyển khá xa. Cố Huệ ngủ trên xe một giấc, hai tiếng sau mới đến được quán Chuang được trang trí theo kiểu
cổ kính.
Alan đánh thức Cổ Huệ dậy, sau đó cả ba người cùng vào trong nhà hàng, bữa tối kéo dài
hơn một tiếng, đến lúc kết thúc thì cũng đã là lúc chập choạng tối rồi. “Bây giờ cậu ở đâu? Tớ đưa hai cậu về” Alan đứng phía sau Cố Huệ, ngỏ ý muốn đưa cô về. Nhưng ngay lập tức ý tốt liền bị Cổ Huệ
khước từ đi:
“Không cần đâu. Nhà cậu cũng đều thuận đường với chỗ tớ ở đâu. Để bọn tớ tự bắt xe về nhà là được rồi”. “Như vậy làm sao được? Buổi tối để con gái các cậu đi một mình thì nguy hiểm lắm” “Như cậu nói đấy. Nhưng tớ đâu có đợi một mình? Bên cạnh tớ còn có tiểu Ly nữa cơ mà?” Cố Huệ kéo tay Tịch Ly sát lại mình, sau đó đứng sát lề đường để gọi xe. Alan thở dài một cái, quen biết lâu như vậy, anh rất hiểu tính cách của cô. Nếu như Cố Huệ đã không muốn, trời có sập xuống cũng sẽ không ép cô làm được.
Cố Huệ bắt được một chiếc taxi, quay đầu lại liền thấy Alan mặt mày đang ủ rủ. Cô buông tay Tịch Ly ra, xoay người đi tới trước mặt Alan, nhéo má anh một cái:
“Được rồi mà, cậu không cần phải quá lo lắng cho bọn tớ đầu. Cứ nhăn mày như vậy, giữa trán sẽ có nếp nhăn đấy.”
“Hôm nay tớ rất vui. Nếu như lịch trình thư thả một chút thì tớ sẽ liên lạc cho cậu, coi như là để bù đắp cho cậu số tiền thiệt hại của bữa ăn này đi, như thế nào?” Cố Huệ thấy Alan có vẻ vẫn chưa hài lòng liên cất tiếng. Quả nhiên nghe thấy như vậy, đôi mày kiếm của Alan cũng không còn chau lại nữa. Anh gỡ tay Cổ Huệ đang nhéo má mình ra, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Không cần rườm rà như vậy, mấy đồng tiền lẻ đó tớ không cần cậu trả lại đâu. Cậu dành
thời gian nhiều hơn cho tớ một chút là tớ cảm thấy rất vui lòng rồi”
Nói rồi liền bỏ qua ánh mắt đang quan sát chăm chú của Tịch Ly, hôn một cái lên mu bàn tay của Cố Huệ.
Mà Cổ Huệ đối với hành động này cũng không bài xích. Cô ở nước ngoài đơã lâu, tư tưởng rất phóng khoáng, đem tay mình vuốt ve mái tóc màu vàng nhạt của Alan, sau đó nói một câu tạm biệt rồi vào ngồi trong taxi:
“Tạm biệt, bọn tớ đi về trước”
“Ừ, tạm biệt. Nhớ cẩn thận đấy.”
Alan vẫy tay chào lại Cổ Huệ, cẩn thận quan sát xe taxi rời đi rồi mới bắt cho mình một chiếc xe khác.
Cố Huệ mặc dù muốn trở về khách sạn, nhưng một ngày nay đã đi đủ các nơi, cơ thể cô có chút thấy mệt mỏi nên đã gợi ý cho Tịch Ly trở về biệt thự của Cố Quân. Tịch Ly thì đã hứa với Cổ Huệ sẽ ở cùng cô ấy ít nhất là đến hết ngày hôm nay, cho nên cũng vui vẻ gật đầu chiều theo ý Cố Huệ.
Lúc hai người trở về Cố Quân vẫn còn chưa tan làm, có vẻ như công ty vẫn còn có việc cần xử lý. Cố Huệ cùng Tịch Ly thay phiên nhau đi tắm, bữa tối cũng không cần ăn nữa mà trực tiếp nằm lên giường tâm sự. Nói chuyện chưa được bao lâu, Cố Quân đã trở về. Hai người vừa mới ăn tối bên ngoài, vậy mà Cố Quân lại còn đặc biệt mua thêm mấy con cua hoàng đế, bảo người làm chế biến rồi
lên phòng em gái gõ cửa: “Tiểu Huệ, em có trong phòng không?” “Có chuyện gì vậy anh? Cửa không khóa đầu, anh đẩy cửa vào đi” “Anh gọi hai đứa xuống ăn tối” Cố Quân đẩy cửa phòng ra, liền thấy Cố Huệ đang lười biếng nằm trùm chăn sau đó nhìn
anh che miệng ngáp một cái:
“Bọn em đã ăn tối bên ngoài rồi. Bây giờ không còn sức để ăn thêm đầu. Anh ra ngoài đi, em buồn ngủ”.
“Cái gì?”. Khóe môi Cổ Quần giật giật, anh chỉ là quan tâm tới em gí, vậy mà bây giờ còn chưa kịp thể hiện sự quan tâm đó đã bị Cổ Huệ đá đi sao?
Anh còn định nói thêm, nhưng thấy Cố Huệ đã mệt mỏi, còn có Tịch Ly đã lim dim ngủ đi nên cũng không nán lại trong phòng thêm nữa, xoay người rời đi, xuống nhà bảo người làm cấp đông đồ lại, còn bản thân đi vào nhà tắm, buổi tối cũng không còn hứng thú ăn.
Tịch Ly ở trong phòng đã thật sự chìm vào giấc ngủ. Một ngày xảy ra nhiều việc như vậy, khó tránh cô sẽ cảm thấy mệt mỏi, bản thân không khống chế được mà ngay trong lúc đang nói chuyện với Cố Huệ ngủ thiếp đi. Chính vì vậy nên ngay cả việc nhắn tin thông báo cho Lạc Anh cô cũng quên bẵng đi mất.