Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly (Tác giả: Lục Phiên Nhiên) - full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch Nhuệ không tiếc lời nhục mạ Tịch Ly, lực xuất ra càng lúc càng tăng theo lời nói khiến cho nước mắt Tịch Ly không kìm được mà chảy ra, giống như một nhát dao trực tiếp đâm thẳng vào cuống tim Quân Thành. “Buông tay Tịch Ly vùng mình ra khỏi Tịch Nhuệ, kết quả làm cho cô rụng mất một mớ tóc. “Không buông” 

“Đi cướp chồng của em gái mình, cô có biết chữ liêm sỉ được viết như thế nào không hả?” Tịch Nhuệ lớn tiếng, ngay lập tức đã thu hút được những người đang có mặt ở cửa hàng túm tụm lại xem. Bàn ăn hỏng chuyện không chỉ có ở tầng một mà thậm chí ở trên tầng hai cũng có người ngó đầu nhìn xuống xem náo nhiệt. 

Tịch Nhuệ nhào tới nắm lấy Tịch Ly, tuy đã hụt ta không nắm được tóc cô nhưng cô ta cũng đã thành công nắm được vai áo Tịch Ly, khiến cho áo cô bị lệch xuống. Tịch Ly theo phản xạ nhanh chóng kéo áo lên. Tâm trạng của cô sau khi rời khỏi bệnh viện vừa mới tốt lên đôi chút thì lại bị một màn "đánh ghen” làm cho chùng xuống, âm u đến cực 

độ. 

Tịch Ly cũng không phải là loại phụ nữ nhu nhược, cô cảm thấy bản thân mình chính xác 

như Lạc Anh nói, giống như một con mèo hoang nhỏ, nếu như ai đó vô cớ chọc vào cô, cô sẽ 

sẵn sàng xù lông lên dùng móng vuốt đáp trả. 

“Cướp chồng?”. 

Tịch Ly vừa chỉnh lại trang phục và vuốt lại mái tóc vừa nhướn mày ngả ngớn nhìn Tịch Nhuệ đang nổi điên. “Em gái à, câu nói này chị nên dành tặng cho em thì đúng hơn chứ nhỉ? Ban đầu ai là chồng của ai, chẳng phải em mới là người nên hiểu rõ nhất hay sao? Vậy mà bây giờ ai cho em dũng khí đứng trước mặt chị lớn tiếng, giống như chị mới là người sai vậy hả?” “Chị..” Tịch Nhuệ nhất thời bí từ, không thể lập tức phản bác lại sự công kích của Tịch Ly. Tịch Ly có chút hài lòng nhìn cô ta đang lúng lúng, chậm rãi bước từng bước dài lên phía trước, sau đó dùng tay mình nâng cằm Tịch Nhuệ lên, để cho cô ta đổi thị với mình: 

“Chị thì như thế nào?” “Rốt cuộc là ai cho em dũng khí làm càn, hôm nay ở trước mặt chị mà lớn tiếng vậy, hả?” Tịch Ly trừng lớn mắt nhìn Tịch Nhuệ, ánh mắt cô khiến cho cô ta nhất thời sửng sốt. Tịch Ly mà cô ta biết trước đây, tuyệt đối không phải là người có thể ăn to nói lớn, có khả năng để chặn họng cô ta một cách cao tay như vậy. Chỉ mới trải qua một thời gian, tại sao tính cách của cô lại có nhiều thay đổi đến thế? Tịch Ly tận mắt nhìn thấy Tịch Nhuệ đang lúng túng, cũng không có hứng thú chỉnh cô ta thêm nữa. Cô đem tay mình rời khỏi cái cằm nhọn của Tịch Nhuệ, sau đó hướng ánh mắt về phía 

Quận Thành, âm thanh lạnh nhạt nói với anh: 

“Hôm nay tôi thật sự rất cảm ơn anh, anh đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều. Nhưng tôi cũng hi 

vọng chuyện ngày hôm nay sẽ không có lần sau, hi vọng Quân Tổng hãy quản lí vợ của mình cho tốt? 

Cô nói rồi xoay người đi đến quầy thu ngân, thanh toán tiền hai tách capuchino kia rồi 

nhanh chóng rời khỏi cửa hàng kiểu Pháp này. Tịch Ly cố lê đôi chân nặng như chì đi trên đường, trong đầu suy nghĩ giống như tơ vò rất 

rối ren. 

Tịch Ly thơ thơ thẩn thẩn đi trên đường, giờ này xe cộ rất đông đúc. Cô vừa định bước lên vỉa hè thì đột nhiên một chiếc xe lao vụt về phía cô, khiến cho Tịch Ly không kịp phản xạ lại với nó, khiến cho cô và chiếc xe kia liền xảy ra va chạm. “Trời ơi, tai nạn, có tai nạn xảy ra rồi”. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đứng gần đó thấy vậy liền hét lên, ánh mắt bà ta kinh hãi cực độ nhìn về phía Tịch Ly đã văng ra một khoảng khá xa, đầu cô vì đập xuống nền đất mà máu đỏ đã loang lổ chảy ra, tạo thành một mảng chất lỏng màu đỏ hãi hùng đang không ngừng chảy loang ra trên nền đường. 

Chiếc xe kia vừa gây ra tai nạn cho cô đã liền nhân cơ hỗn loạn mà quay đầu xe chạy đi, nhưng mọi việc đầu có đơn giản đến thế. 

Người phụ nữ trung niên kia đã nhanh tay chụp lại biển số xe, sau đó cũng là bà ấy nhấn nút gọi cấp cứu. “Phu nhân, người đã đi đâu vậy? Làm chúng tôi chạy đi tìm người mãi”. 

Một tốp ba bốn thanh niên cao to mặc áo vest đen trông giống như trang phục của vệ sĩ chạy đến bên cạnh người phụ nữ kia. Bà ấy thấy vậy liền bĩu môi đáp lại: “Từ bao giờ việc tôi đi đâu cũng cần báo cáo với các anh vậy?” Người phụ nữ đem tay khoanh trước ngực, âm thanh lộ ra vẻ cực kì không dễ chịu nói. “Phu Nhân, người cũng biết là chúng tôi không phải có ý đó. Chỉ là gần đây trộm cắp đang 

hoành hành, không phải tuần trước phu nhân vừa bị giật túi xách sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK