Lạc Phu Nhân nhìn cô vắt cả một quả chanh vào trong bát nước chấm, chỉ mới nhìn
qua thôi mà nước bọt đã vô thức tiết ra rồi. Chua như vậy, thật sự cố có thể nuốt được
sao?
“Tịch Ly, bỏ ít chanh thôi con. Coi chừng làm hại bao tử đó”.
Mộ Tuyết Dung cất đi nửa trái chanh còn lại trên bàn, nhưng Tịch Ly lại giống như biển thành một con quỷ ham ăn mà dành lấy nửa quả chanh kia từ tay bà, vẻ mặt van
nài đầy khổ sở nói: “Mẹ, không sao đâu mà. Mẹ để con nặn thêm đi, con thấy chưa đủ chua gì cả” Cô nói rồi liền nặn thêm nửa quả chanh vào nữa. Bát nước chấm kia có khi bây giờ
thành nước chanh nguyên chất luôn rồi, chứ còn là nước chấm bánh cuốn gì nữa
chứ?
Tịnh Quyền chống cằm lên tay ngồi ở một bên nghiêng đầu quan sát cô đột nhiên lên.
tiếng: “Con đã nghĩ ra tên gọi cho cháu của con rồi”
“Chị dâu ăn chua nhiều như vậy, sau này sinh ra hãy gọi đứa bé là chanh đi”
“Chanh sao?” Sao lại nghe chua chát như thế chứ? “Người làm chú như cậu vội vàng cái gì chứ? Đứa bé thậm chí còn chưa được sinh
ra mà.”
Tịch Ly vừa gắp một miếng bánh cuốn lớn cho vào trong miệng vừa đáp lại lời Tịnh Quyền. “Mẹ thấy cái tên này rất hay, cũng đúng với biểu hiện trong thời kì thai nghén của con nữa.”
Cố Phu Nhân lấy trong tủ ra một cốc trà lúa mạch để trước mặt cô, cất giọng nhẹ nhàng nói: “Ăn chầm chậm thôi con. Cẩn thận kẻo nghẹn đó”. “Đúng vậy, có ai giành ăn với chị đâu, mọi người đều ăn no rồi mà”
Tịnh Quyền thêm mắm thêm muối vào, nhưng chỉ vừa nói xong thì đỉnh đầu đã thấy âm ỉ đau. Ngước mắt nhìn lên liền thấy Lạc Anh đang dùng tay không đánh vào đầu anh ta một cái. “Đừng có trêu chọc chị dâu cậu nữa, để cô ấy ăn uống ngon miệng một chút đi”. “Anh họ thiên vị quá” Tịnh Quyền đưa tay lên xoa đầu, bộ dạng uất ức như oán phụ mà nói: “Trước đây rõ ràng là anh thương em nhất. Làm sao chỉ mới có một thời gian trôi qua thôi mà đối với em liền trở nên lạnh nhạt vậy? Anh vì người phụ nữ này mà sử dụng bạo lực với em sao?”
Anh ta nói rồi cầm lấy khăn giấy trên bàn đưa lên lau mặt, làm ra bộ dạng như một nàng thiếu nữ vì quá tủi thân mà bật khóc.
Tịch Ly vừa nhai thêm một miếng bánh vừa nheo mắt nhìn anh ta, giỏi diễn như vậy, sao lại không đi theo nghề diễn viên đi chứ? “Tối nay cháu ở lại đây sao? Để chú đi chuẩn bị phòng” Lạc Cẩm đẩy ghế đứng dậy, thuận tiện cất tiếng hỏi Lạc Tịnh Quyền. Anh ta vừa nghe thấy Lạc Lão Gia nói hết câu liền lập tức lắc đầu rồi đáp lại: “Không cần đâu ạ, cháu có hẹn với bạn rồi” "Bạn sao? Quanh năm đều ở bên Mỹ thì cậu lấy đâu ra bạn ở Trung Quốc chứ?” Lạc Anh thắc mắc nheo mắt hỏi Tịnh Quyền.
SL
Lạc Tịnh quyền ngây thơ chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra, liền thành thật tươi cười
đáp:
“Ừ, người bạn này em chỉ mới quen gần đây thôi. Khá có tiếng tăm trong giới kinh doanh, chắc mọi người biết đó. Tên anh ta là Quân Thành” Săc!
Suýt chút nữa thì cổ họng Tịch Ly đã bị mắc nghẹn bởi miếng bánh cuốn rồi, lạc Anh thấy cô che miệng ho sặc sụa liền chạy tới vuốt lưng giúp cô, sau đó ném một ánh mắt cực kì không vui nhìn về phía Tịnh Quyền: “Đi, mau đi chơi với bạn của cậu đi”. Lạc Tịnh Quyền thấy thái độ của mọi người đối với mình chỉ trong một tích tắc đã thay đổi, anh ta thắc mắc không biết mình đã nói gì sai sao?
“Chú, con nói điều gì không đúng hả?”
“Ừm, ảnh hưởng trực tiếp đến hạnh phúc gia đình anh họ con”
Lạc Cẩm đưa tay lên che miệng ho một tiếng. Hôn sự là chuyện trọng đại một đời. Trước khi con trai ông tuyên bố muốn cưới ai, ông đương nhiên phải phải người đi
điều tra xem cô con dâu tương lai của mình là một người như thế nào rồi.
Cho nên mối quan hệ giữa Tịch Ly và Quân Thành trong quá khứ, ông cũng đang nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tịnh Quyền nghe thấy Lạc Cẩm nói thế, anh ta liền đẩy ghế đứng lên tạm biệt mọi người rồi đi tới chỗ hẹn với Quân Thành. Dù sao cũng sắp tới giờ hẹn rồi, tới lúc đó anh ta tự mình hỏi Quân Thành cũng được, chẳng cần gấp gáp đòi đáp án từ mọi
người trong nhà.
+
“Con ăn gì không? Mẹ đang nấu cháo gà, đợi một lát nữa rồi hai đứa cùng ăn đi” “Chắc để ngày mai đi mẹ ạ. Bây giờ con cũng cảm thấy no rồi” Tịch Ly nói rồi đẩy một hộp bánh cuốn còn nguyên sang phía Lạc Anh mà nói: “Anh cũng ăn một chút đi. Dạ dày anh không tốt, đừng nên nhịn đói quá lâu.”
“Em ăn no rồi sao?”