Trong phòng không có bật điện nhưng vẫn có ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu vào, cho nên cô có thể mơ hồ thấy gương mặt ủy khuất như oán phụ của anh:
“Em, cái người phụ nữ độc ác này”. Lạc Anh hốc mắt đỏ ửng nhìn về phía cô mà nói. Tịch Ly nhìn anh rồi thở dài một cái, sau đó khom người nhặt chiếc gối mềm kia lên, tiến tới phía trước đặt lại nó trên giường.
Cô đứng đối diện với Lạc Anh, dùng hai tay nhỏ bé nâng mặt anh lên, để cho ánh mắt anh đối diện với chính mình: “Anh làm sao lại bỗng nhiên trở nên mít ướt giống như đứa trẻ vậy? Chẳng nhẽ mỗi lần anh say rượu đều sẽ trở nên thể này sao?”
Lạc Anh nhìn thấy gương mặt cô chỉ cách mặt mình trong gang tấc, trái tim liền trở nên rạo rực, ánh mắt anh thoáng một tia xao động, tâm tình cũng trở nên hòa hoãn hơn, đem cánh tay to lớn của mình vòng qua sau gáy cô, nhắm chuẩn xác đôi môi cô mà hôn xuống.
Quả thật hương vị ngọt ngào cùng mềm mại của cô không lúc nào là không khiến anh điên cuồng. Hai người hôn nhau đến mức lãng quên trời đất, mãi cho đến khi Tịch Ly dùng lực đẩy anh ra, Lạc Anh mới luyến tiếc buông tha đôi môi cô, đem ngón tay thô ráp của mình chạm lên môi cô đã sưng đỏ: “Anh như thế này, em sẽ chê anh sao?” “Không có
Tịch Ly lắc lắc đầu, sau đó giống như chuồn chuồn lướt nước, đặt một nụ hôn phơn phớt lên môi anh:
“Em không chê anh.”
Lạc Anh giống như có được đáp án mình từ nãy đến giờ vẫn luôn chờ đợi, nhiệt tình đáp
lại cô, đem cô áp chế dưới thân, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô. “Kĩ thuật hôn của em tệ quá!” Anh khôi phục lại bản tính luôn thích trêu đùa người khác như ngày thường, vừa cười nói vui vẻ vừa hôn cố.
“Nhưng anh có thể dạy em”. Lạc Anh nhìn thấy gương mặt cô phụng phịu, dừng lại thao tác gặm cắn, chuyển qua hôn nhẹ nhàng lên môi cô.
Lần này anh có cảm giác rất khác với mọi lần, không biết có phải là ảo giác do cơn say không, nhưng anh cảm thấy lần này Tịch Ly không chống cự. Cô ngoan ngoãn như một chú mèo mặc cho anh lộng hành, hơn nữa còn giống như là đang phối hợp đáp lại anh.
Tịch Ly nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ cùng phân vân trong mắt anh, cô đặt tay mình vòng qua gáy anh, kéo Lạc Anh xuống càng sát môi mình, để cho sự quấn quýt dây dưa của hai người càng thêm sâu đậm: “Em chính là em” Tịch Ly khẳng định với anh rằng anh đang không nhìn nhầm, người đang quấn quýt với anh không ai khác ngoài cô. Lạc Anh nghe cô khẳng định, đem ngón tay cái của mình miết nhẹ lên môi dưới của cô, sau đó âm thanh trầm
“Xin lỗi em. Vừa rồi anh đã thô lỗ quá” Tịch Ly mỉm cười trước câu nói của anh, hơi lắc lắc cái đầu nhỏ của mình mà nói: “Không sao, không có việc gì”. “Tiểu yêu tinh, em thật là xinh đẹp. Anh thật yêu em”. Lạc Anh đem mặt mình vùi vào hõm cổ cô, tham lam hít lấy hương hoa nhài nhàn nhạt trên mùi cô. Mùi hương nhẹ nhàng này thật khiến cho tinh thần người ta thoải mái, có lẽ đây cũng chính là một trong những lý do anh cực kì thích được ở cạnh cô. Nếu như được, anh thật muốn một ngụm đem cô nuốt vào trong bụng, nhốt cô vào một nơi chỉ một mình anh thấy, để chỉ một mình anh có quyền được yêu thương cô, sủng ái cô. “Lạc Anh?”
Tịch Ly cảm thấy cổ mình hơi ngứa ngáy, cô hơi hơi cựa quậy. Hai người lúc này trực tiếp tiếp xúc với nhau, thân nhiệt của cả hai cũng đã sớm bị đối phương đốt đến không ngừng tăng cao.
Đôi tay to của Lạc Anh bắt đầu không thành thật, anh chạm từ gò má cô lướt xuống cái cổ trắng ngần rồi dừng lại ở cái eo nhỏ, không chần chừ đem váy ngủ cực mỏng của cô kéo lên cao, cảm giác lành lạnh đột nhiên ập tới khiến Tịch Ly không khỏi thấy rùng mình. "Um..."
Âm thanh nhỏ bé như mèo con của cô kích thích lỗ tai anh, chọc cho toàn thân anh ngứa ngáy.
Có lẽ là do trong người đang có men say, cho nên anh càng có cảm giác bản thân mất đi sự kiên nhẫn cùng khống chế so với bình thường. Thị giác của anh đang bị vẻ đẹp của cô đốt cháy, xúc giác đem đến sự mềm mại từ da thịt non mềm, trơn láng giống như đứa trẻ của cô dễ dàng đánh gục đi tuyến phòng ngự cuối cùng của anh, buộc Lạc Anh phải lập
tức giải phóng cho chính mình.