Ở bệnh viện lúc này, Tịch Ly vẫn còn chưa tỉnh lại.
Lạc Anh thì cũng vừa mới kết thúc ca cấp cứu và được đưa qua phòng hồi sức.
Nhưng tình hình của Lạc Anh có vẻ không được khả quan cho lắm.
Trở ra từ phòng bác sĩ, sắc mặt của Lạc Cẩm rõ ràng là thâm trầm, đôi chân mày cũng đang chau chặt lại.
Ban nãy bác sĩ Tô nói với ông tai nạn của Lạc Anh có va chạm trực tiếp tới phần đầu, gây chấn thương cho phần sọ não.
Tuy thương tích không phải là nghiêm trọng lắm, nhưng dù sao cũng là phần nhạy cảm nên khó tránh khỏi việc sẽ để lại di chứng sau ca cấp cứu.
"Bác sĩ, vậy cụ thể con trai tôi sẽ gặp phải chuyện gì?"
"Cái này thì không nói trước được.Trước mắt là phải chờ bệnh nhân tỉnh lại đã.Nhưng những trường hợp như thể này thường sẽ gây ảnh hưởng đến trí nhớ của bản thân bệnh nhân."
"Trí nhớ sao?"
Lạc Cẩm nheo mắt nói.
"Đúng vậy, đó là trường hợp thường xảy ra.Nhẹ thì chỉ là tạm thời quên đi một số chuyện, nhưng nặng thì có thể chuyện gì cũng triệt để quên đi."
"Vậy chấn thương của Lạc Anh là nặng hay nhẹ? Ông suy đoán như thế nào?"
"Cái này thì khó nói."
Tô Tần nói rồi gọi số mới để cho người phía sau vào.
Lạc Cẩm cũng vì thế mà chưa kịp hỏi thêm cái gì đã phải ra ngoài rồi.
Hồi tưởng lại những gì mà bác sĩ vừa nói, ông thật sự thấy bất an trong lòng.
Đám cưới dù sao cũng sắp diễn ra rồi, làm sao hết lùm xùm ngoại tình lại đến chuyện hai đứa con của ông cùng lúc gặp tai nạn vậy chứ? Vận xui nào đang đeo bám nhà ông vậy? Lạc Cẩm nghĩ rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lạc Anh.
Nhìn băng trắng đang được băng chặt trên trán anh, bậc làm cha mẹ như ông sao có thể không lo lắng, không đau lòng được chứ.
Lạc Phu Nhân đang ngồi trông chừng Tịch Ly.
Khoảng hơn một tiếng sau khi thuốc mê tan dần thì cô cũng dần dần mở mắt.
Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào trong cánh mũi khiến Tịch Ly chau mày vì khó chịu.
Nhưng rất nhanh sau đó hai mắt cô liên mở to mà ngồi bật dậy rôi đưa tay sờ lên phần bụng dưới: "Con!"
"Tịch Ly, con ngồi dậy từ từ thôi.Sao lại gấp gáp như thế?"
Lạc Phu Nhân hoảng hồn đứng dậy đỡ lấy lưng cô, kê gối để cô dựa vào thành giường.
"Mẹ, con của con có sao không?"
Tịch Ly đưa một ánh mắt đầy hoảng hốt nhìn Lạc Phu Nhân.
Bà cũng hiểu cho tâm trạng của cô, cho nên nắm lấy tay cô một cách thật nhẹ nhàng mà nói: "Đã không sao rồi.
Bác sĩ bảo em bé vẫn ổn, chỉ là con cần phải nghỉ ngơi, đừng nên vận động quá sức trong thời gian sắp tới."
"Thật vậy sao ạ?"
Tịch Ly nghe thấy Mộ Tuyết Dung nói như vậy, cô liền thở phào một hơi.
Thật tốt quá, con của cô vẫn không sao.
Đưa bàn tay nhỏ bé xoa qua xoa lại trước bụng mình, môi Tịch Ly cong lên tạo thành một nụ cười nhè nhẹ, trong lòng hạnh phúc dâng lên: "Bé con, cảm ơn con đã kiên cường như vậy.Cảm ơn con vì đã không rời xa mẹ."
Mất đi một đứa con còn chưa kịp chào đời đối với cô đã là một cú sốc rất lớn rồi, cho nên bằng mọi giá, Tịch Ly không bao giờ muốn điều đó lại xảy ra lần thứ hai nữa.
Nếu không cô không biết mình có có thể mạnh mẽ đứng dậy nữa hay không, hay là lại thêm một lần chìm sâu vào trong vũng bùn lầy tăm tối.
"Mẹ, vậy Lạc Anh, anh ấy thế nào rồi?"
Tịch Ly vẫn không quên cuộc điện thoại trước khi cô ngất đi, ngay lập tức lên tiếng hỏi Lạc Phu Nhân.
Mộ Tuyết Dung trước tiên vẫn là khuyên cô bình tĩnh, sau đó mới lên tiếng: "Lạc Anh đã có Lạc Cẩm lo rôi.Con không cân quá sốt ruột đâu.Chờ cơ thể con khỏe hơn một chút, mẹ sẽ dẫn con qua thăm nó, có được không?"
"Nhưng hiện tại anh ấy như thế nào rồi ạ?"
Hai tay Tịch Ly đan chặt vào nhau, một nỗi bất an rất lớn trong lòng cô hiện lên.
Ban nãy khi gọi điện rõ ràng bác sĩ có nói tình trạng của anh đang vô cùng nguy cấp, cho nên cô liền cho rằng lần này thương thế của anh nhất định không đơn giản.
Bỏ qua sự can ngăn của Lạc Phu Nhân, Tịch Ly vẫn một mực đòi đi tới gặp Lạc Anh cho bằng được.
Mộ Tuyết Dung nhìn cô rồi thở dài một hơi.
Đứa trẻ này, sao tính cách lại cố chấp ngông cuồng giống hệt như con trai bà vậy chứ? Lạc Anh cũng chính là như vậy.
Phàm là thứ mà anh muốn, thì bất cứ người nào, bất cứ việc gì cũng không thể cản bước chân anh để anh tiến lại gần và vươn tay chạm vào nó.
Mộ Tuyết Dung bảo Tịch Ly đứng chờ ở hành lang, còn bản thân thì nhanh chân chạy đi hỏi các bác sĩ về thông tin phòng bệnh của Lạc Anh.
Sau khi đã nắm được thông tin, bà liên nhanh chóng dân Tịch Ly đến phòng hồi sức của anh để xem thử.
Đi sớm về sớm.
Dù sao Tịch Ly cũng vừa mới trải qua một trận thập tử nhất sinh, không thể nào cứ để cho cô tự do đi lại như vậy được.
Lúc Mộ Tuyết Dung đẩy cửa phòng, bên trong chỉ có Lạc Lão Gia và Lạc Anh đang nằm nhắm nghiền mắt trên giường bệnh.
Tịch Ly tiến dần lại về phía anh, thấy mặt mày anh trắng bệch không có một chút huyết sắc nào, trên đầu còn đang băng một dải băng trắng, trái tim cô liền giống như có ai đó hung hăng nhéo một cái thật đau.
Lạc Cẩm đứng lên nhường ghế cho Tịch Ly ngồi xuống.
Vừa nắm lấy cánh tay anh, cô liên cảm thấy ray anh bây giờ thật lạnh.
Áp đôi tay to lớn của Lạc Anh lên má mình để truyền hơi ấm cho anh, nước mắt nóng hổi của cô từ khóe mắt rơi xuống, thấm ướt tay anh, khiến cho da thịt Lạc Anh truyền đến một cơn nóng rát.
"Lạc Anh, anh mau tỉnh lại đi, đừng nằm đây ngủ nữa."
Tịch Ly hiện tại đang rất sợ, sợ anh sẽ cứ như vậy mà không tỉnh lại nữa.
Nếu thế giới ngày mai không có anh, vậy thì cô phải làm sao đây? Còn có cả con của hai người nữa.
Lạc Phu Nhân thấy cô kích động, bà liên tiến lên phía trước đặt tay lên vai cô để vỗ về Tịch Ly, âm thanh trầm ấm nói: "Lạc Anh sẽ không sao đâu.Con đừng lo lắng quá, sức khỏe của con và em bé cũng quan trọng."
"Tuyết Dung."
Lạc Phu Nhân còn chưa kịp nói xong thi Lạc Lão Gia đã ngắt lời bà, sau đó tiến đến nắm lấy tay Mộ Tuyết Dung mà dắt bà đi ra khỏi cửa.
Lạc Phu Nhân nhìn thấy sắc mặt của chồng mình nghiêm trọng, liên cau mày mà hỏi ông: "Lạc Cẩm, có chuyện gì vậy? Sao lại kéo tôi ra đây?"
"Có chuyện này tôi phải nói với bà.Bác sĩ bảo tình hình của Lạc Anh không được khả quan cho lắm.Thằng bé bị chấn thương vùng đầu, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ của Lạc Anh."
"Ông nói vậy là sao?"
Đôi mắt đen tuyên của Mộ Tuyết Dung trong nháy mắt mở lớn.
"Lạc Cẩm, chuyện này rốt cuộc là sao? Ông nói rõ ra cho tôi nghe xem nào."
Mộ Tuyết Dung kích động năm lấy bả vai Lạc Lão Gia mà lắc lắc.
Bà vốn chỉ cho rằng lần này cũng chỉ là xảy ra tai nạn bình thường giống như những vụ va chạm xe trước nay anh vẫn thường hay gặp.
Nhưng có nghĩ thế nào cũng thật không ngờ lần này tình hình của Lạc Anh lại nghiêm trọng đến thế.
Cái gì mà có khả năng ảnh hưởng đến trí nhớ chứ? Vậy thì rốt cuộc cái gì anh sẽ nhớ, còn cái gì anh sẽ quên đây? "Trước, bà cứ bình tính đã."
Lạc Lão Gia nói rồi đặt tay lên vai Lạc Phu Nhân để giúp bà bình tĩnh lại.