“Lạc Anh, anh giận em đấy à?”
Tịch Ly chạm chạm ngón tay vào người anh, nhưng anh vẫn duy trì tư thế quay mặt đi không chịu nhìn cô, khiến cho Tịch Ly thấy thực mệt.
Thôi thì, đã làm thì làm cho chót. Tịch Ly bèn đứng lên, cúi người xuống hôn Lạc Anh một cái. Lạc Anh thì khỏi nói rồi, được vợ tương lai hôn một cái tâm tình liền nở hoa. Nhưng chân mày anh thì vẫn chau chặt lại.
Tịch Ly thấy anh vẫn chưa thôi giận dỗi, hôn cũng đã hôn rồi, sao mặt anh vẫn còn nhăn như khỉ vậy chứ? Chẳng lẽ cô làm gì sai sao?
“Hôn cũng đã hôn rồi, anh còn làm sao nữa?”
Tịch Ly chống tay lên giường nhìn anh, Lạc Anh nghe thấy cô hỏi thế liền quay mặt lại.
“Anh đâu có bảo em hôn má anh đâu, em hôn má anh làm gì?”
Thánh thần thiên địa ơi!
Hôn chỗ nào mà chả là hôn chứ? Tịch Ly thật sự đến bó tay với anh, thấy anh nhắm mắt lại, môi cũng hơi chu lên, cô chi có thể ngậm đắng nuốt cay nở một nụ cười rồi chiều theo ý anh, hôn lên đôi môi bạc.
"Um...
Ban đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng ai mà ngờ chỉ vài giây sau đó Lạc Anh liền dùng lưỡi càn quét cái miệng nhỏ của cô, khiến cho Tịch Ly vì bất ngờ mà kêu lên ú ớ. Mãi cho tới khi Tịch Ly giống như thiếu khí quá mà vùng vẫy, Lạc Anh mới luyến tiếc
buông cô ra, lại còn liếm liếm môi lưu manh cười:
“Cảm ơn vì bữa ăn”
Ăn cái đầu nhà anh! Tịch Ly trong lòng đã sớm mắng anh bảy bảy bốn chín lần. Cô là đang thực lòng lo cho anh, nhưng anh thế nào lại coi cô thành đồ ăn, lại còn hung hăng chiếm tiện nghi của cô như thế chứ?
Lạc Anh thấy mặt Tịch Ly đang đỏ bừng, nếu như không phải cơ thể đang không tiện vận động, anh nhất định sẽ coi cô là trái tráo mà chạy đến cắn một cái vào má cô. Thấy Tịch Ly thở hồng hộc, nhìn anh bằng một đôi mắt căm tức, Lạc Anh liền vươn tay ra vuốt má cô mà nói:
“Được rồi mà, anh xin lỗi, em đừng tức giận nữa, kẻo ảnh hưởng đến con”
Nói rồi ánh mắt anh di chuyển xuống bụng dưới của Tịch Ly, bây giờ bụng cô vẫn đang vô cùng bằng phẳng, chẳng biết đến bao giờ anh mới có thể thấy Tịch Ly ôm một cái bụng bự mặc váy bầu đây.
Chỉ nghĩ thôi mà anh đã thấy trong lòng vô cùng rạo rực rồi, vợ của anh là nhất. Bình thường có vốn đã xinh đẹp rồi, nay mang thai kết tinh của hai người, trong mắt anh Tịch Ly lại càng trở nên kiều diễm động lòng người hơn.
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Tịch Ly thấy ánh mắt Lạc Anh cứ chăm chú dán vào bụng mình, liền không nhịn được thắc mắc lên tiếng hỏi. Lạc Anh yên lặng một lúc lâu sau đó nói: “Anh đang nghĩ xem các con sau này sẽ giống ai. Anh ấy nhé, đã đặt tên cho ba đứa bé trong bụng em rồi”
Lạc Anh nở một nụ cười tươi roi rói nhìn Tịch Ly.
Ấm áp trong mắt anh hiện rõ ra khi nhìn vào bụng cô, đó là tình yêu của người bố. Ba đứa sao? Khóe miệng Tịch Ly hơi giật giật. Là ai cho anh niềm tin cô thật sự đang mang thai ba vậy? Tịch Ly thật muốn biết là bộ phim truyền hình nổi tiếng nào đã tiêm nhiễm vào đầu anh cải phi vụ mang thai ba đó, khiến cho tư tưởng anh lại ở trên mây như vậy.
Bây giờ mà nói cho anh sự thật, liệu Lạc Anh có sốc không ta?