Mẹ của Quân Thành thì khỏi phải nói rồi, làm sao có thể nho nhã ôn hòa giải quyết vấn đề như thể được?
Còn nhớ lúc trước Quân Thành vì Tịch Nhuệ mà xô xát với Tịch Ly, mẹ anh chưa cần biết đang có chuyện gì đã lao tới đánh Quận Thành một trận trước. Trong mắt bà ấy mà, con dâu mà bà chọn bao giờ chẳng là nhất?
Nhiều người trẻ ngày nay ngán ngẩm cảnh mẹ chồng nàng dâu, nhưng Quận Thành lại không cho là như vậy. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với Quân Thành, Tịch Ly lại được mẹ Lạc Anh vô cùng yêu thương, điểm này khiến anh cảm thấy mừng thay cho cô, có lẽ rốt cuộc cô cũng đã tìm được một tổ ấm mới, tìm được những người mới yêu thương cô thật lòng. “Có gì mà ngưỡng mộ?” Lạc Anh nhàn nhạt đáp lại Quận Thành rồi đi về phía thang máy. Quân Phu Nhân có tiếng dữ dằn, điều này đương nhiên là anh biết. Danh tiếng của bà ở giới truyền thông không nhỏ, có ai mà không biết Quân Lão Gia nổi tiếng sợ vợ đầu cơ chứ? Bản thân anh mặc dù đang vô cùng muốn gặp Tịch Ly, nhưng nhớ tới lời mẹ nói, Lạc Anh đành nhịn xuống ham muốn ích kỉ của bản thân lại. Mấy ngày nay cô đã đủ mệt mỏi rồi, anh không muốn mình lại là người gia tăng áp lực thêm cho cô.
Hơn nữa dù sao Tịch Ly cũng đã chấp nhận về nhà rồi, cứ cho là hiện tại không thể tiếp cận cô, nhưng được nhìn thấy cô bình an, hiện tại đối với anh đã là vô cùng tốt.
Lúc trước Lạc Anh từng rất ghét những người đem thời gian ra làm liều thuốc chữa lành mọi thương tổn, nhưng bây giờ anh thật hi vọng một khoảng thời gian nữa trôi đi, Tịch Ly sẽ có thể quên đi sai lầm trong quá khứ mà lại một lần toàn tâm toàn ý yêu anh. Cho nên, anh nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, những ngày tháng sau này sẽ không làm cho cô thất vọng.
Lạc Phu Nhân đã hỏi ý kiến của bác sĩ về việc cho phép Tịch Ly được xuất viện. Tình hình của Tịch Ly đang hồi phục khá tốt, hơn nữa ở Lạc Gia lại có bác sĩ riêng, cho nên Lạc Phu Nhân rất yên tâm khi cô có thể được xuất viện về nhà sớm.
Vì cô không có đem theo đồ gì vào bệnh viện, cho nên chỉ cần bắt mặt chiếc taxi là có thể nhanh chóng về nhà rồi. “Nào, con cẩn thận một chút, bước xuống từ từ”
Lạc Phu Nhân đỡ lấy tay Tịch Ly, cẩn thận dìu cô xuống taxi.
“Mẹ, con không sao mà”
Tịch Ly có hơi ngượng ngùng, bây giờ cô cảm thấy bản thân đang được đối xử thật giống như một đứa bé, mọi người đối với cô đều cẩn thận quá mức, cái gì cũng bảo cô hãy dè chừng. “Được rồi mà, cơ thể con còn yếu. Cứ để mẹ đỡ con” Lạc Phu Nhân hào phòng ôm ngay eo Tịch ly, để cô vịn vào vai mình mà bước qua cổng chính của biệt thự.
Vừa vào trong phòng khách, thím Cổ đã lao ra ôm lấy cô. Thấy trên người Tịch Ly vết thương cũ chồng vết thương mới, tim bà cảm thấy đau như cắt. Dù sao thím Cổ sớm đã coi cô như người nhà, mà Tịch Ly cũng đã thân thiết với bà từ trước. “Cô Tịch Ly, cô không sao chứ? Sao lại thành ra như vậy rồi?” Khóe mắt Cố Hải ẩm ướt, ngước đôi mắt giống như sắp khóc nhìn Tịch Ly.
Tịch Ly vốn cho rằng chỉ có tâm trạng của bản thân là dạo này hay biến đổi, nhưng thật không ngờ mọi người xung quanh cô cũng vậy, ai cũng như đứa trẻ dễ dàng bật
khóc khi nhìn thấy cô.
Không lẽ bây giờ cô... Trông tàn tạ lắm à? “Thím Cố, cháu không sao, bà đừng khóc”
Tịch Ly vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt bà, Cố Hải thấy vậy cũng ngậm ngùi chấp nhận yên tĩnh trở lại. Xúc động qua đi, bà nhớ tới nồi canh gà hầm vẫn còn nấu trong bếp, liền thắc mắc hỏi một câu: “Phu nhân, ban nãy thiếu gia có bảo tôi chuẩn bị đồ bổ cho thai phụ. Vậy không lẽ là..” “Ừ, giấc mơ làm bà nội của tôi sắp trở thành sự thật rồi.” Lạc Phu Nhân đưa tay ra làm thành hình chữ V rồi tươi cười, Cổ Hải ban đầu hơi ngớ người, nhưng sau đó liền nhập cuộc làm thành viên của “hội những người vui
ve":
“Vậy sao? Vậy chúc mừng bà nhé, thật tốt quá rồi. Giấc mơ mấy chục năm cuối cùng cũng thành sự thật nhỉ?” “Vậy Lạc Anh đâu? Nó không ở nhà à?” Mộ Tuyết Dung đưa mắt nhìn xung quanh, bình thường gặp Tịch Ly đều sẽ giống như cái đuôi nhỏ bám cô không buông, hiện tại lại không thấy mặt đầu, đứa nhỏ này
đang chơi trò gì thế chứ?
Cố Hải ậm ờ một lúc, về sự vắng mặt của anh, bà ấy đã hứa là sẽ không tiết lộ nguyên do cho ai rồi. Nhưng trước ánh mắt cùng những câu hỏi quá ráo riết của Lạc Phu Nhân, Cố Hải rốt cuộc cũng buông súng đầu hàng mà khai ra sự thật: “Phu Nhân, thiếu gia đi mua đồ cho mấy đứa trẻ trong bụng thiếu phu nhân rồi”