Vũ Tuyết nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của Lạc Anh, không nhịn được tò mò mà lên tiếng. Từ trước tới nay, cô ta chưa bao giờ thấy một Lạc Anh trong bộ dạng như vậy.
“Đi đâu cũng cần báo cáo với chị sao? Từ cái lần anh lớn tiếng với Tịch Ly vì Vũ Tuyết kia, không hiểu vì sao càng ngày anh đối với Vũ Tuyết càng không vừa mắt. Tại sao trước kia anh không nhận thấy chị ta kiêu ngạo đến mức hống hách không biết điều như vậy? Vũ Tuyệt đối với thái độ gay gắt của anh không khỏi thấy chua xót trong lòng. Rốt cuộc là từ kho nào, mối quan hệ giữa hai người bọn họ lại trở nên tồi tệ như thế? Chết tiệt! Tất cả đều tại con điếm Tịch Ly kia. Trong lòng cô ta đã sớm quy đổ mọi tội lỗi lên đầu Tịch Ly, không ngừng mắng nhiếc cô trong nội tâm đang dậy sóng. Dựa vào đâu? Rõ ràng là cô ta xuất hiện trước, dựa vào đâu mà Tịch Ly đòi cướp Lạc Anh
khỏi cô ta?
Vũ Tuyết đây mới là người đã ở bên cạnh anh lâu nhất, cũng là người thân thiết với anh nhất. Cho nên cô ta vẫn có một lòng tin Lạc Anh đối với cô chỉ là loại hứng thú nhất thời, chơi chán rồi sẽ tự động buông bỏ thôi.
Cho nên khi đối mặt với thái độ chán ghét của Lạc Anh, cô ta cố gắng nở ra một nụ cười thật tươi, vòng hai ta ra phía sau lưng mình mà nắm chặt: “Không cần báo cáo. Chỉ là chị thấy lo lắng cho em thôi.” “Lo lắng dư thừa rồi” Lạc Anh lạnh nhạt đáp lại lời cô ta sau đó liền xoay người đi lên lầu, chỉnh trang lại quần
áo.
Hôm nay anh không mặc đồ tây trang như thường ngày, chỉ mặc một chuếc T-shirt trắng
phối với quần jeans đen kèm theo một chiếc mũ lưỡi trai và kính râm bản rộng nhưng trông vẫn vô cùng đĩnh đạc, phóng khoáng, rất hút mắt người nhìn.
Lạc Anh cảm thấy tự hài lòng với dáng vẻ của mình ở trước gương. Anh đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, vậy mà tại sao theo đuổi Tịch Ly lại tốn nhiều thời gian thế chứ?
Anh khoác thêm một chiếc áo blazer sau đó liền đi ra khỏi phòng, còn không quên đóng
cửa lại.
Căn phòng này là của anh và cô, anh tuyệt đối không muốn có người thứ ba bước vào đây,
lưu lại mùi hương của họ ở trong này. Ngoài Lạc Phu Nhân và Tịch Ly ra, không không quen ngửi thêm mùi của một người phụ nữ
nào nữa cả. Vũ Tuyết nhìn thấy Lạc Anh trực tiếp lướt qua mình, coi cô ta như là không khí liền tức giận giậm chân rồi xoay người chạy lên phòng.
Cô ta không cam tâm, thật sự không cam tâm.
Nhất định cô ta phải trở thành Thiếu phu nhân nhà họ Lạc. Cô ta mới là người xứng đáng
có được tình yêu của Lạc Anh nhất, mới xứng đáng được ở bên cạnh anh nhất.
“Tịch Ly, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đâu”. Vũ Tuyết cắn cắn móng tay mình, trong mắt hiện lên tia phẫn hận. Lúc này, Tịch Ly đã đến điểm hẹn Quân Thành. Mà điều khiến cô ngạc nhiên nhất lại là Quân Thành đã ăn mặc tươm tất ngồi trong quán đợi cô, nhìn tách cà phê trên bàn đã không còn bốc khói, cô có thể phỏng đoán anh ta đã ngồi đợi ở đây khá lâu rồi.
Nhìn thấy có một bóng dáng mặc váy dài bước đến trước mặt mình, Quận Thành thôi day
day tay lên tách cà phê, niềm nở đứng lên đưa tay về phía cô:
“Xin chào, lâu rồi không gặp”
“Đã lâu không gặp” Tịch Ly theo phép lịch sự cũng đưa tay ra, bắt lấy bàn tay to lớn của Quân Thành. Nhìn anh hành động như thế này, cô quả thực không quen. Trước giờ cô luôn là người chờ đợi anh, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, Quận Thành can
tâm tình nguyện mà đợi chờ cô đến.
Quân Thành nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt mình, trái tim anh cảm thấy hơi nhộn nhạo. Đây là lần đầu tiên hai người ngồi gặp mặt riêng thể này với nhau, Quận Thành không nén nổi xúc động lâu ngày mà trực tiếp đưa mắt nhìn cô, trong mắt anh thoảng một tia xao
động.