Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly (Tác giả: Lục Phiên Nhiên) - full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch Ly không trả lời câu hỏi của Flinn. Trong lòng cô hiện tại chỉ có một thắc mắc duy nhất là Lạc Anh rốt cuộc như thế nào, tại sao anh lại cần uống thuốc? Khoan đã... 

Ban nãy hình như cô có nghe Flinn nhắc tới thuốc dị ứng. Không lẽ Lạc Anh thật sự... Bị dị 

ứng với hải sản sao? Nhưng ban nãy anh đã ăn mấy con tôm, cũng nói bản thân không bị dị ứng. Tịch Ly đứng trân trần nghĩ lại cảnh ăn cơm vừa rồi trong bếp. Làm sao cô có thể không suy nghĩ, nếu không có căn cứ thì làm sao Cổ Hy lại dám nói anh bị dị ứng hải sản, hơn nữa khi anh phản bác lại cô ấy lại bày ra gương mặt kinh ngạc cùng giận dỗi như thế. Nghĩ đến đây, Tịch Ly liền tự mắng mình ngốc đến vạn lần, trong lòng nóng như lửa đốt, hỏi Flinn địa chỉ chính xác Lạc Anh đang ở đâu. “Thiếu phu nhân, cô có việc phải ra ngoài sao?” Thím Cổ đang lau dọn bàn ghế trong phòng khách, thấy Tịch Ly hớt ha hớt hải chạy đi liền 

cất tiếng hỏi. 

“Vâng, cháu đang có việc gấp” Cô không dừng chân lại, vội vàng đáp lại câu hỏi của Cố Hải rồi đẩy cửa chạy đi. Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, còn có bộ dạng thần thần bí bí của Lạc Anh vừa rồi, trong lòng Cố Hy càng thắc mắc hai người bọn họ đang định chơi trò gì đây. Nhưng một điều nữa càng khiến cô ta quan tâm chính là việc Cố Hải vừa rồi mới gọi Tịch Ly là thiếu phu nhân. Từ bao giờ vị thế của Tịch Ly trong nhà này đã rõ ràng đến mức ngay cả người làm công cũng phải công nhận như thế? 

“Thím Cổ” 

Cố Hy nhẹ nhàng đứng lên, yểu điệu thướt tha đi tới bên thím Cố. Cố Hải nghe thấy đây là lần đầu tiên Cổ Hy gọi tên mình, bà hơi mở lớn mắt để bộc lộ sự ngạc nhiên, sau đó cười hiền hòa đáp lại: “Cố tiểu thư, cô gọi tôi có việc gì?” “Cháu chỉ tò mò, chị Tịch có vẻ rất thân với thím” “Ừ, cô ấy là người mà thiếu gia yêu, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của căn 

nhà này. Cho nên giữa chúng tôi có chút hơi thân thiết” 

Cố Hải nói xong liền đưa mắt quan sát biểu cảm của Cổ Hy, phát hiện chân mày cô ta hơi chau lại, trong lòng bà liền hiểu rõ Cổ Hy đang muốn thăm dò mình, cho nên cũng không muốn tiếp tục câu chuyện nữa mà có ý đánh lảng nói với Cổ Hy một câu: “Chắc cô cũng mệt rồi đúng không. Phòng cho khách ở ngay dưới cầu thang, cô qua đó nghỉ ngơi nhé” 

“Được, cảm ơn thím” 

Cố Hy tươi cười theo chỉ dẫn của thím Cổ đi vào phòng, nằm trên giường lăn lộn, mở điện 

thoại lên xem qua thư viện ảnh một lượt, thấy được những tấm ảnh thân thiết của cô ta cùng 

Lạc Anh trong quá khứ, lòng Cố Hy càng nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu. Cô không thôi 

nghĩ tới thời gian vừa qua anh cứ quang minh chính đại ở ngay trước mặt mình mà thân thiết 

với Tịch Ly. “Tịch Ly, hãy đợi đấy. Tôi sẽ không bỏ cuộc” Cổ Hy buông ra một lời khiêu chiến, sau đó từ từ nhắm mắt lại để cố quên đi hình ảnh thân thiết của Lạc Anh và Tịch Ly. Mà Tịch Ly lúc này cũng đã đến được căn hộ của Flinn. Lúc nãy 

trên xe, cô dã hỏi anh ta mật khẩu để vào nhà, cho nên liền gấp gáp nhận số để mở cửa. Trong nhà lúc này đã sáng đèn, cô gọi lớn tên Lạc Anh nhưng không có ai trả lười, cho nên chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Tịch Ly để ý thấy có một căn phòng sáng đèn đang mở cửa liền đi vào, đập vào mắt cô là hình ảnh Lạc Anh đang nằm bất động ở trên giường, với khoảng cách từ cửa nhìn vào thì cũng có thể thấy người anh đang nổi mẩn đỏ. “Lạc Anh?” Tịch Ly sốt sắng lay lay cánh tay anh, nhưng anh vẫn không có hành động gì đáp lại. Tịch Ly hoảng loạn đặt tay lên trán anh, phát hiện anh có hơi sốt, nhìn sang chiếc bàn bên cạnh liền thấy có một lọ thuốc nhỏ. Cô tỉ mỉ cầm lên quan sát, lọ thuốc này có dán nhãn thuốc ngủ, hơn nữa còn chưa đóng nắp, cho nên cô có thể khẳng định Lạc Anh nhất định là đã uống nhầm thuốc ngủ thay vì uống thuốc dị ứng rồi. 

Nói thế nào thì nói, cô không phải bác sĩ, hơn nữa lại chỉ là một cô gái, làm sao có thể 

khuân vác nổi một người đàn ông cao to lực lưỡng như anh được, cho nên Tịch Ly chỉ có thể nhanh chóng gọi cấp cứu. Ngồi trên xe cứu thương, cô nắm chặt lấy tay anh, trong lòng không ngừng tự trách bản thân mình tại sao lại có thể ngu như vậy, tới việc anh bị dị ứng với cái gì cũng không biết, hơn nữa cũng không có ngăn cản anh ăn mấy con tôm kia. “Em xin lỗi. Cầu xin anh, nhất định đừng xảy ra chuyện gì”. Bệnh viện ở gần căn hộ của Flinn, cho nên xe di chuyển rất nhanh, chỉ cần tầm mười phút 

đã đến được bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK