Lạc Anh bày ra gương mặt ủy khuất mà nhìn cô, tựa như một nam nhân mới lớn đang cố làm nũng vậy.
Tịch Ly nghe thấy anh hỏi vậy thì gương mặt càng hồng đến tận trời, đến che chắn cũng quên mất, vội vàng xua tay: “Không, không phải. Chỉ là bây giờ đang là ban ngày. Như vậy, có thể thấy.” “Vì sao không cho anh thấy? Dù sao ban nãy anh cũng đã nhìn qua, hơn nữa cũng đã ăn qua. Bây giờ, anh muốn nhìn thế nào cũng được.”
Biến thái!
Trong lòng Tịch Ly không nhịn được mà mắng anh, nụ cười trên mặt cô cũng theo đó mà trở nên gượng gạo.
Lạc Anh làm sao có thể bỏ qua biến chuyển đặc biệt này trên mặt cô, rất nhanh chóng liền giở giọng trêu đùa: “Như thế nào, anh nói không đúng sao? Việc nên làm cũng đã làm rồi, hôn cũng hôn rồi,
giường cũng cùng nhau lăn rồi, cho nên em phải chịu trách nhiệm với anh, em không được
ăn no liền phủi mông bỏ chạy đâu đấy nhé” “Trách nhiệm?” Nếu nói là chịu trách nhiệm, chẳng phải anh mới là người nên chịu trách nhiệm với cô sao? Như thế nào Lạc Anh lại quy đổi trách nhiệm qua cho cô hết vậy?
Lạc Anh nhìn thấy cô cuống quýt, không những không mất đi hứng thú trêu đùa mà trái lại còn cao hứng hơn ban nãy. Anh đưa tay vòng qua eo cô, kéo sát cô áp sát trước ngực mình: “Phản ứng hiện tại của em là thế nào? Em đang muốn rũ bỏ trách nhiệm sao?”
Thanh âm anh trầm thấp, ghé sát vào tai cô, chọc cho tại của Tịch Ly cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Cô thẹn thùng vùng vẫy, cố thoát ra khỏi vòng tay anh. Ở trong phòng, một nam một nữ, nam mặc tây trang quý phái ngay ngắn, nữ lại trần truồng nhưng không vì vậy mà đối lập nhau, ngược lại trồng lại rất hữu tình hữu ý.
“Đừng động đậy!”. Lạc Anh thở hắt, gục đầu vào vai cô, thân dưới của anh thế nào mà lại bắt đầu có phản ứng.
Tịch Ly dính sát vào người anh, tất nhiên cô cũng có thể dễ dàng cảm nhận được biến hóa
sinh lý của anh. Mặt cô nãy giờ đỏ bây giờ lại càng thêm đỏ gắt, dùng hết sức bình sinh mà đẩy anh ra rồi chạy trối chết vào nhà tắm. Lạc Anh nhìn cô gái nhỏ trong ngực mình chạy đi, nắm một chút tóc bày tỏ sự bối rối của
mình. Anh thế nào nhanh như vậy đã nổi lên phản ứng, vừa mới tiếp xúc với cô đã không khống chế được mình, giống như một nam thanh niên mười lăm tuổi dễ dàng dấy lên khoái cảm rồi mất đi khống chế.
Phòng làm việc của Lạc Anh phải nói là rất rộng. Ngoài khu vực để bàn làm việc còn có một phòng nghỉ nhỏ và còn được bố trí thêm nhà tắm. Chưa bao giờ Lạc Anh cảm thấy quyết định xây thêm phòng nghỉ trong phòng làm việc lại có ích và đúng đắn như ngày hôm nay.
Tịch Ly ngâm mình trong bồn tắm, hồi tưởng lại khung cảnh ngượng ngùng vừa rồi, cô cảm thấy quả thật là xấu hổ, đem đầu mình mà lặn xuống dưới nước. Sau tầm hai mươi phút, cô đứng lên lau người, nhưng phát hiện mình lại không có đem theo đồ vào để thay, cho nên chỉ đành miễn cưỡng quấn khăn tắm lớn đẩy cửa bước ra ngoài. Lạc Anh từ lúc nãy đến bây giờ một bước cũng chưa từng rời đi, kiên trì ngồi trên giường lớn đợi Tịch Ly.
Khoảnh khắc cô bước ra, kích thích thị giác anh bởi cái khăn tắm kia chỉ vừa vặn che được
cái mông cổ, còn cơ thể trắng nõn, mịn màng như em bé giống như đều ở trước mặt anh mà
phơi bày, cô có gội đầu qua nên vài giọt nước rơi xuống trên vi cô, giống như đang nhảy múa.
Tịch Ly bị anh hìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cô nhanh chóng tiến đến phía trước, muốn cúi xuống nhặt lại quần áo lúc này đã mặc qua, nhưng chợt nhận cái áo của cô đã hi sinh oanh liệt.
“Cái đó.”
Tịch Ly không biết nên làm như thế nào, cô cũng không thể cứ quấn khăn tắm như vậy mà trở về nhà được.
Lạc Anh tinh tế giống như nhìn thấu được tâm tư của cô, lấy điện thoại ra gọi một cuộc cho trợ lý Diêu sau đó hướng ánh mắt nhìn thẳng về phía cô: “Không cần phải vội vàng. Đợi một lát nữa, sẽ có người đem trang phục đến cho em, em cũng nên chuẩn bị một chút, anh đưa em đi trang điểm “Trang điểm?” Tịch Ly nghi hoặc nhíu mày mà hỏi anh. “Anh cần em trang điểm để làm gì?”
Đối mặt với nghi ngờ của cô, Lạc Anh rất thản nhiên tiến lên phía trước, dùng tay mình đùa nghịch một vào lọn tóc ướt của cô: “Ừ, cần. Tối nay, em theo anh đi dự tiệc “Dự tiệc? Nhưng mà trước giờ em chưa từng tham gia qua các buổi tiệc lớn. Chỗ anh sắp dẫn em đi tới, nhất định sẽ có các nhân vật tầm cỡ có phải không?”
Tịch Ly không phải là đồ ngu ngốc, cô tự biết thực lực cùng tầm ảnh hưởng của Lạc Anh
lớn thế nào. “Không cần lo lắng”. Lạc Anh nghe giọng trấn an cô.