“Mau đứng lại”
Vũ Tuyết vẫn không chỉ bỏ ra, nhanh chóng chạy lên mà chắn trước hai người. “Chị, lập tức cút” Giọng Lạc Anh khác hẳn lúc vừa nói ấm áp nói với Tịch Ly, âm thanh của anh lúc này đã
lạnh đến mức không có nhiệt độ, khiến cho cô ở bên cạnh anh nghe mà cũng thấy hơi rợn người. Vũ Tuyết đột nhiên bị Lạc Anh đánh, cô ta cảm thấy bản thân thật ủy khuất, cố nén lại nước mắt sắp chảy ra khỏi đôi mắt được chuốt mi bằng mascara đen đậm của mình, tiến lên đối diện với Lạc Anh: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi bạn này của chị. Chị đang hỏi hai người định đi đâu.” “Từ bao giờ? Là ai cho chị cái quyền chất vấn tôi vậy hả?” Lạc Anh trừng mắt nhìn Vũ Tuyết, sau đó liền lớn tiếng gọi người: “Thím Cổ, thím Cố!”. "Thiếu gia, cậu gọi tôi có việc gì vậy?” Thím Cổ tay vẫn đang cầm muỗng gỗ từ trong bếp chạy ra, cũng đã lâu lắm rồi bà mới thấy
Lạc Anh có bộ dạng kích động đến thế.
Lạc Anh đanh mặt quay lại nhìn bà, sau đó chỉ tay về phía Vũ Tuyết đang đứng trước mặt anh:
“Vũ tiểu thư đây tá túc ở nhà chúng ta đã đủ lâu rồi, cô ấy muốn rời đi, phiền bà chuẩn bị hành lý giúp cô ấy”. “Lạc Anh, em đang nói gì vậy? Chị không hề nói mình muốn rời khỏi đây?
Vũ Tuyết lập tức tả hỏa trước câu nói của Lạc Anh, cô ta bắt đầu phản ứng dữ dội.
Nhưng đối diện với phản ứng này của cô ta, Lạc Anh lại coi thấy như không thấy, ôm Tịch Ly
bước qua mặt cô ta.
Khoảnh khắc hai người chuẩn bị bước ra khỏi cửa, cô ta đột nhiên trở nên kích động mà nắm lấy tóc của Tịch Ly, giật tóc cô về sau, khiến cho Tịch Ly vì bị bất ngờ mà ngã nhào về sau.
“Cô đang làm cái gì vậy hả?” Lạc Anh cảm giác cô bị kéo ra khỏi tay mình, quay đầu nhìn lại thấy Tịch Ly đang ngồi sống soài trên nền đất, ánh mắt anh liền nhóm lên tơ máu, giống như đã bị kích động đến cực độ mà chạy tới đẩy Vũ Tuyết ra. “Không được động vào cô ta.” Vũ Tuyết ngăn anh đỡ Tịch Ly đứng dậy, giọng cô ta vì kích động mà trở nên to lớn, nghe
quả thật rất chói tai.
“Ở đàn bà điên này.”
Trán Lạc Anh nổi gân xanh, cách hành xử của cô ta khiến anh mất đi chút tôn trọng cuối
cùng còn dành cho Vũ Tuyết.
Lạc Anh đem cô ta mà đẩy qua một bên, sau đó liền đỡ Tịch Ly đứng dậy, quan sát qua cơ
thể có một lượt: “Em có sao không, không bị thương chỗ nào chứ?”
“Không sao? Tịch Ly nhanh chóng cất lời đáp lại, nhưng tay cô vẫn không ngừng xoa xoa sau mông mình.
Mà hành động này đã hoàn toàn được thu vào trong mắt Lạc Anh, chọc cho anh chói mắt.
“Thím Cổ”
Giọng Lạc Anh đanh lại, âm thanh không có nhiệt độ trầm thấp gọi thím Cổ. “Tôi muốn thím đuổi cổ cô ta ra khỏi căn nhà này, ngay lập tức. Trước lúc tôi trở về, tôi hi
vọng thím sẽ tiễn vọng được cô ta”.
Lạc Anh không kiềm chế mà nặng lời đối với Vũ Tuyết, trong mắt anh, cô ta thực sự giống
như cô hồn, đeo bám mãi không buông.
“Lạc Anh!” Tịch Ly mặc dù rất không vừa ý với hành động của Vũ Tuyết, nhưng dù sao cô ta cũng là người lớn hơn, cô không cho rằng Lạc Anh nên thẳng thừng quát tháo như vậy, rất dễ phá hỏng đi mỗi quan hệ thân thiết giữa hai người đó bấy lâu nay. “Anh không nên làm như vậy? Tịch Ly hơi chau mày, níu kéo cánh tay anh.
“Anh thì thế nào? Anh cũng không làm gì quá đáng”. Giây phút này Lạc Anh có chút giận dỗi, anh rõ ràng không có làm gì sai, chỉ muốn bảo vệ
cô thật tốt. Nhưng như thế nào trong mắt có anh lại biến thành người có tội, chọn bênh vực
Vũ Tuyết thay vì tán thành cách hành xử của anh?