Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly (Tác giả: Lục Phiên Nhiên) - full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cháu giữ bình tĩnh, bác sẽ bảo Lạc Phàm đến đó, có được không?"

"Bác nói thật chứ?"

Vũ Vân sụt sịt ở đầu dây bên kia rồi đọc cho Tịch Ly địa chỉ hiện tại của mình.

Lạc Phàm nghe thấy mẹ minh tùy tiện hứa với cô ta như vậy, anh đứng ở một bên mặt đã đen như đít nồi rồi: "Con không đi.Tại sao con phải đến chỗ cô ta chứ?"

"Nhóc con, con nói cái gì vậy? Con không làm cái gì thì tại sao cô bé kia lại đòi sống đòi chết vì con như thể chứ? Mau nói đi, con đã làm gì còn gái nhà người ta rồi?"

Tịch Ly mặc dù biết tính tình con trai mình không phải là kiểu người đàn đúm.

Nhưng cô bé kia đã đòi chết lên chết xuống như vậy, cô không thể không hoài nghi Lạc Phàm đã phá phách rồi gây ra hậu quả.

"Con không có mà.Sao mẹ lại đi tin người ngoài thay vì tin con chứ? Nói tóm lại là con không đi đâu.Mặc kệ cô ta, con chẳng có chút gì liên quan đến cô ta cả"

Âm binh bất tán! Những ngày gần đây sự xuất hiện của Vũ Vân khiến cho Lạc Phàm có cảm giác đầu mình sắp nổ tung luôn rồi.

Khó khăn lắm mới tránh mặt cô ta lúc ở trường, bây giờ về nhà sao lại còn phải tự vác mặt đi tìm cô ta chứ? Bắt anh làm như vật chỉ bảng đánh chết anh đi.

"Có chuyện gì mà ồn ào vậy?"

Lạc Anh bế Lạc Ngư từ phòng tắm ra, đặt cậu bé xuống đất rồi lên tiếng hỏi.

"Mẹ, mẹ sấy tóc cho con"

Lạc Ngư chạy đến ôm lấy chân Tịch Ly.

Tịch Ly liền xoa đầu cậu bé rồi nhẹ giọng: "Con chờ mẹ một chút."

"Lạc Phàm, con lại làm gì khiến cho mẹ giận sao?"

Lạc Anh nhìn thấy rõ mặt vợ mình đang cau có, cho nên anh liền nghĩ Lạc Phàm là hung thủ.

"Con không cần biết.Tóm lại là mặc kệ cô ta, con lên phòng học bài."

Lạc Phàm không trả lời Lạc Anh, trực tiếp nhìn Tịch Ly mà nói lên ý kiến của mình.

"Đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Ai con lớn tiếng với mẹ vậy hả?"

Lạc Anh vô cùng không vừa ý với thái độ chống đối của Lạc Phàm đối với Tịch Ly.

Anh liền bước tới ôm lấy vai cô rồi ném một ánh mắt lạnh lẽo về phía Lạc Phàm.

Lạc Phàm nhiều lúc thật sự cảm thấy mệt mỏi với sự dung túng vợ quá mức của Lạc Anh.

Không cần biết là đang có chuyện gì, bố anh đều sẽ vô điều kiện mà đứng về phía mẹ, sau đó úp sọt lên đầu anh.

"Bà xã, có chuyện gì vậy? Lạc Phàm làm cho em phật ý chuyện gì sao?"

Thái độ cùng cử chỉ của Lạc Anh khi đối xử với Tịch Ly khác hẳn một trăm tám mươi độ so với mới đây còn nghiêm khắc với Lạc Phàm.

Tịch Ly cũng là lần đầu thấy con trai kích động như vậy, cho nên trong khoảng thời gian hai bố con nói chuyện, cô cũng đã suy nghĩ kĩ.

Có thể con trai cô thật sự không làm gì, nhưng ban nãy cô nghe thấy gió còn có tiếng nước, thật sự làm cho Tịch Ly không thể nào không lo lắng khi nghĩ đến khả năng cô gái kia nghĩ không thông mà thật sự sẽ nhảy cầu.

"Lạc Anh, xin lỗi.Ban nãy mẹ đã quá kích động.Nhưng con chịu thiệt một lần này đi có được không? Cô bé kia rất có thể sẽ vì con mà nghĩ quẩn đấy.Con đến gặp người ta một chút đi rồi về, có được không?"

"Một lần này thôi, được chứ? Nếu như con lo lắng, mẹ sẽ bảo bố đi cùng với con"

Lạc Phàm nghe mẹ mình nói xong liền thở dài một cái.

Được rồi, anh thừa nhận, nội tâm anh cũng không cứng rắn hơn bố là bao.

Nhìn thấy mẹ mình khổ tâm như thế, Lạc Phàm muốn cứng cũng không cứng nổi cho nên liền gật đầu: "Con cũng xin lỗi vì ban nãy đã lớn tiếng với mẹ.

Nhưng đây là lần cuối đấy, sau này nếu như cô ta còn tìm con gây chuyện, con cũng sẽ mặc kệ cô ta."

"Vậy thì con hãy giải quyết mọi chuyện trong ngày hôm nay đi"

Tịch Ly nhẹ giọng nói.

"Cũng đâu phải là con chưa làm"

Lạc Phàm đưa tay lên vuốt tóc rồi để cặp lên ghế sô pha sau đó đưa mắt nhìn Lạc Anh: "Con muốn bố đi cùng con"

Mẹ anh mà đến đó chỉ sợ sẽ mềm lòng trước cô ta.

Cho nên để Lạc Anh chở Lạc Phàm tới đó là hợp lý nhất rồi.

Dù sao đã khuya như vậy, bà nội cũng sẽ không đồng ý để cho anh lái xe.

"Tiểu Phàm, cháu thật sự không làm gì đó chứ?"

Lạc Phu Nhân rốt cuộc cũng lên tiếng.

Con trai nhà này có vẻ như ai cũng vướng vào vận đào hoa cả.

Cháu trai của bà hiện giờ mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm sao chưa gì đã có người đòi sống đòi chết vì nó như thế rồi? "Đi sớm về sớm"

Tịch Ly nhìn qua Lạc Anh.

Lạc Anh gật đầu rồi đi lấy áo khoác mặc vào rồi ra khỏi nhà, đi tới địa điểm mà Tịch Ly nói.

"Cô bị điên sao?"

Vừa mới xuống xe, Lạc Phàm đã đi ngay tới chỗ Vũ Vân mà lên tiếng.

Cô ta lúc này đang đứng vịn vào cầu, nghe thấy thanh âm của Lạc Phàm liên quay đầu lại, ánh mắt lộ ra tia vui vẻ: "Tiểu Phàm, anh đến rồi sao? Em biết là anh sẽ đến mà"

"Đừng có gọi tôi là Tiểu Phàm"

Lạc Phàm có chút gắt gỏng tiến tới bắt lấy tay Vũ Vân rồi nói: Đi về nhà cô đi.

Nửa đêm nửa hôm, cô định ra đây dọa ma ai vậy hả?"

"Em...

Em chỉ là muốn gặp anh thôi.

Em cũng chỉ là vì quá yêu anh, muốn anh để ý đến em cho nên mới..."

"Yêu tôi sao?"

Lạc Phàm nhếch môi cười khẩy nói: "Này cô, tôi và cô chẳng quen biết gì nhau, làm sao cô có thể nói lời yêu đương một cách vô lý như thế chứ?"

Lạc Phàm xin thề anh chẳng có chút ấn tượng nào về cô ta.

Tình yêu chẳng phải cần có ấn tượng và tiếp xúc sao? Sao cô ta có thể yêu một người tới mình là ai cũng không biết vậy chứ? "Anh không nhớ em sao?"

Vũ Vân nghe thấy Lạc Phàm nói vậy, hành động của cô ta liền trở nên gấp gáp.

"Lúc trước em làm rơi khăn tay, là anh đã nhặt lên giúp em mà"

"Hả?"

Lạc Phàm nói một tiếng lớn.

Giúp người khác nhặt đô lên thì đâu phải chuyện gì kì lạ đâu chứ? Cái cô này bị điên sao? Chỉ vì một hành động nhỏ như thế mà bám đuôi anh cho tới tận bây giờ? "Anh...

Anh thật sự không nhớ sao? Nhưng em đã luôn yêu anh từ lúc đó, cho nên anh có thể cho em một cơ hội trở thành bạn gái anh được không? Em tự tin bản thân mình nhất định sẽ không kém cạnh những cô gái khác, em có đủ tự tin để bước đi bên cạnh anh"

"Ngưng!"

Lạc Phàm gỡ bàn tay cô ta đang nắm lấy cổ tay mình ra rồi nói tiếp: "Tôi có bạn gái rồi.

Cho nên tôi hi vọng sau này cô sẽ không quấy rầy tôi nữa.

Nhưng vậy chỉ tổ làm mất thời gian của cả hai thôi"

"Em không tin"

Vũ Vân gân cổ mà gào lên với anh.

Sau đó ôm lấy cổ Lạc Phàm, ngay trước mắt Lạc Anh mà cưỡng hôn Lạc Phàm.

Lại có thêm một chiếc xe nữa dừng lại bên cầu, người vừa bước xuống xe là Hinh Ninh.

Nhìn thấy cảnh này, cô liên đứng bất động.

Lạc Anh nghe thấy tiếng động cơ xe liền nhìn qua, anh cũng có thể dễ dàng thấy được Hinh Ninh đang đứng ở bên mình.

"Hinh Ninh? Giờ này sao cháu lại ở đây?"

Hinh Ninh? Lạc Phàm vừa nghe thấy cái tên này liên đẩy mạnh Vũ Vân ra rồi quay người về phía sau.

Bắt gặp gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nào của Hinh Ninh, hành động của anh liền trở nên gấp gáp mà tiến lên bắt lấy cánh tay cô: "Tiểu Hinh, em nghe anh giải thích"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK