Lạc Anh bị Tịch Ly nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên. Anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, còn cố ý huých nhẹ vào tay Tịch Ly. Không phải chứ? Vừa nãy anh là đang bảo vệ cho cô mà, làm sao bây giờ lại quay ra giận dỗi anh vậy?
Hay là... ban nãy do anh sơ ý lớn tiếng quá với cô? “Dô, Tịch tiểu thư đây hôm nay không biết là có hẹn với anh trai nào vậy? Lại ăn mặc chưng diện đẹp như thế?” Vũ Tuyết cố tình ở trước mặt anh nói khích cô, điều này hoàn toàn không thể chọc giận được Tịch Ly nhưng lại làm cho tâm tình Lạc Anh có chút trở nên nóng nảy.
Không không hề phản bác, anh thực sự rất ghét việc Tịch Ly đồng ý gặp mặt Quân Thành ngày hôm nay. “Bớt nói lời thừa đi. Tịch Ly của tôi chính là không cần chứng diện cũng xinh đẹp” Tịch Ly cảm thấy trên người Lạc Anh đã bắt đầu tỏa ra mùi thuốc súng, cô liền cau mày véo nhẹ vào tay anh. Từ bao giờ Lạc Tổng nổi tiếng điềm tĩnh, khôn ngoan mà cô biết lại trở thành người vừa động vào một chút là trở nên kích động vậy? “Cảm ơn, chị cũng vậy. Tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn rất xinh đẹp, có lẽ sau này tôi cũng cần chị chỉ bảo thêm vài bí quyết rồi” . Tịch Ly cười cười, cầm cốc sữa đang được đặt trên bàn lên uống một cách tự nhiên. Lạc Anh hướng mắt về phía cô, không giấu nổi một chút sự ngạc nhiên nơi đáy mắt. Mèo hoang nhỏ của anh, từ bao giờ lại biết nói xóc người ta vậy? “Anh còn nhìn? Không định đến công ty sao?”
Tịch Ly bị Lạc Anh nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên liền cất tiếng.
Lạc Anh chợt nhận ra từ nãy tới giờ ánh mắt mình nhìn cô thật sự hơi lộ liễu, liền mỉm cười
ôn nhu xoa đầu cô, sau đó làm theo cô cầm cốc sữa lên uống:
“Ăn, anh đương nhiên là ăn chứ”. “Vậy anh cứ từ từ, em còn có việc, phải đi trước đây”. “Gấp đến vậy sao?” Lạc Anh có chút hơi phụng phịu. Cô vẫn còn chưa... trực tiếp giám sát anh ăn xong bữa sáng mà. “Được rồi, đừng giận dỗi nữa. Anh cũng biết là em sắp đến giờ hẹn với người ta rồi mà? Nhớ
đừng bỏ lại đồ ăn đấy” Tịch Ly xoa xoa đầu anh, vào phòng lấy túi xách cùng điện thoại rồi rời đi. Lạc Anh nghe thấy tiếng của nhà được đóng lại, anh liền tức tốc rời khỏi bàn ăn, nhấc máy gọi điện cho trợ lý Diệu.
Chưa đến năm giây, đầu dây bên kia đã có giọng nam nhấc máy: “Lạc Tổng? Bây giờ tôi chuẩn bị qua đón anh đây, anh có điều gì cần căn dặn thêm sao?”
“Không có, Diêu Tấn, hôm nay tôi giao cho cậu một nhiệm vụ, liên quan đến hạnh phúc cả
đời tôi. Hôm nay tôi nghỉ việc một hôm, mọi việc ở công ty giao cho cậu xử lý nhé?” "Anh không đến công ty sao? Vậy để tôi báo.”
“Cấm cậu nói chuyện tôi nghỉ làm hôm nay cho mẹ tôi biết. Nếu không tôi liền chuyển cậu
đi công tác một tháng ở Châu Phi. Bị đe dọa trắng trợn như vậy liệu anh còn có thể từ chối sao? Trợ lý Diêu ấm ức trong lòng, nhưng không dám lên tiếng chống đối lại Lạc Anh, chỉ đành chấp thuận yêu cầu kia của Lạc Anh: “Tôi hiểu rồi Lạc Tổng. Nhưng là, anh nghỉ việc vì lí do gì chứ?”. “Đi bắt gian. Không thể loại trừ nguy cơ, vợ tôi rất có thể sẽ bị lung lay trước người tình cũ đó."
“Đi bắt gian?”. Lạc Tổng là đang nói tới thiếu phu nhân tương lai sao? Nhưng qua vài lần gặp mặt, trong ẩn tượng ban đầu của Diêu Tấn về Tịch Ly, cô đâu phải là loại người nghe có vẽ dễ dãi như Lạc Anh vừa nói? “Vậy Lạc Tổng, tôi còn muốn hỏi.” Tút tút tút! Lạc Anh trực tiếp bỏ qua thắc mắc của anh ta mà nhanh tay cúp máy. Gấp gáp như vậy là đang vội gì chứ? Vội đi bắt gian sao? Diêu Tấn có cảm giác vô cùng uất ức trong lòng.
Nhưng cũng đành chịu thôi. Ai bảo Lạc tổng đã tìm được tình yêu, còn anh ta thì vẫn là một chú cẩu độc thân cơ chứ?
Diêu Tấn ngã người ngồi xuống ghế sô pha. Trong thân tâm anh đang không ngừng tự hỏi, rốt cuộc đến bao giờ mới gặp được người khiến anh rung động đây? Lạc Anh vừa cúp máy liền nghe thấy một giọng nữ bên tai:
“Em chuẩn bị đi đâu sao?”