Tịch Ly thấy gương mặt Lạc Phu Nhân trắng xanh, cô tò mò tiến lên phía trước mà hỏi: “Mẹ, làm sao vậy? Sắc mặt mẹ không tốt, có chuyện gì không ổn sao?”
“Không. Không có gì? Lạc Phu Nhân giống như chột dạ mà đưa tờ báo ra giấu sau lưng, sau đó đưa mắt qua nhìn thím Cố nói: “Thím Cố, thím vào chuẩn bị bữa trưa đi. Còn có Tịch Ly nữa, con cũng vào giúp thím ấy một tay”
“Dạ được.” Tịch Ly gật đầu rồi cúi người nhặt lấy túi đồ ăn đang nằm trên đất lên, sau đó đi vào trong nhà bếp trước.
Thấy Tịch Ly đi khỏi, Mộ Tuyết Dung mới có thể đưa tay lên vuốt ngực mà thở phào, sau đó quay một bộ mặt với biểu tình vô cùng nghiêm trọng nhìn qua phía thím Cổ: “Cố Hải, chuyện này tạm thời bà hãy giấu con bé đi, đừng để cho nó biết. Tịch Ly đang có thai, không thể vì chuyện này mà kích động tới nó được”. “Tôi hiểu rồi, phu nhân. Tôi nhất định sẽ không để Thiếu Phu Nhân biết tới chuyện này”.
Cố Hải gật đầu nhìn Mộ Tuyết Dung. Lạc Phu Nhân gật gật đầu, nói thêm chỉ một câu rồi đi tìm Lạc Cẩm: “Được, cảm ơn bà hợp tác”
Mộ Tuyết Dung đi ra vườn hoa. Bởi vì ban nãy Lạc Lão Gia bị bà đuổi ra ngoài cho nên ngoài việc chăm vườn ra thì ông cũng chẳng biết làm gì khác để giết thời gian cả.
Thấy gương mặt vợ mình cực kì cau có, Lạc Cẩm liền hoảng loạn không biết tại sao Lạc Phu Nhân lại ra đây.
Đuổi ông ra khỏi nhà thì ông cũng ngoan ngoãn đi ra rồi. Không phải ông đứng ở trong vườn vẫn làm bà chướng mắt đấy chứ? “Bà. Bà ra đây làm gì vậy? Không phải nhà cửa vẫn chưa được trang trí xong sao?” Ban nãy gương mặt Lạc Phu Nhân còn tươi cười hào hứng lắm mà. Tại sao chớp mắt một cái lại như sắp có giông bão kéo đến nơi luôn rồi vậy. “Trang trí cái gì mà trang trí. Đọc xong mấy cái tin tức này rồi còn có tâm trạng mà trang trí nhà cửa nữa hay sao?”
Lạc Phu Nhân nói rồi liền dúi tờ báo vào trong tay Lạc Cẩm. Lạc Cảm thấy vợ mình gấp gáp như vậy, ông cũng mở rờ báo ra xem thử. Chỉ vừa mới đọc sơ qua nội dung của nói một chút mà Lạc Cẩm đã há hốc mồm, sau đó gương mặt biểu lộ vẻ không thể nào tin được quay qua nhìn Lạc Phu Nhân: “Thằng bé nhà mình bắt cá hai tay sao? Ngoài con dâu tương lai ra, nó còn làm con gái nhà ai có bầu vậy?”
“Tôi mà biết thì còn phải hỏi ông làm gì?
Lạc Phu Nhân thở dài thườn thượt nói. Bà thực tình không hiểu được cái chuyện này là sao. Lễ cưới cũng đã sắp xếp ổn thảo hết cả rồi, chỉ đợi đến ngày Tịch Ly lên xe hoa
nữa thôi. Vậy mà tình hình hiện tại lại đột nhiên phát sinh ra chuyện này, đúng thật là đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về mà. “Thế chuyện này phải làm thế nào đây?” Lạc Cẩm cũng lo lắng không kém vợ mình. Nếu chuyện này đã lên báo thì khẳng định sớm sẽ lên các kênh truyền thông thôi. E là tới lúc đó muốn giấu cũng không được, Tịch Ly dù sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này. “Tôi cũng đang đau hết cả đầu đây?” Lạc Phu Nhân đưa tay lên để trán. “Có lẽ trong vài ngày tới đừng có mở tivi lên. Không may để con bé thấy thì xong đời” “Nhưng bọn nó đều có điện thoại riêng mà? Áp dụng cách đấy làm sao mà giấu
được?”.
Lạc Lão Gia cho rằng phương pháp này của bà không hiệu quả lắm cho nên liền lên tiếng. Lạc Phu Nhân vừa mới nghe chồng mình nói xong liền đưa tay lên sờ cằm. Đúng, bọn trẻ bây giờ thông tin nhạy như vậy, làm sao có thể không cập nhật tin tức mới trong ngày được chứ? Cho nên việc Tịch Ly biết tới việc này, e chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn về thời gian thôi. “Vậy thì phải làm sao đây? Đám cưới cũng đã định sẵn ngày rồi, khách khứa cũng đều phát thiệp mời hết rồi. Hiện tại đâu thể nào mà hoãn lại được đâu.”
Lạc Phu Nhân cảm thấy chuyện tình cảm của Lạc Anh và Tịch Ly quả thực quá trắc trở, bà lại càng lo lắng đám cưới này sẽ không diễn ra được. Lo lắng nếu tin này là thật thì Tịch Ly nhất định sẽ từ hôn, tệ hơn nữa là cô sẽ không để người nhà họ Lạc có bất kì quan hệ gì với đứa trẻ trong bụng cô nữa mất. Đều là phụ nữ với nhau, Mộ Tuyết Dung đương nhiên hiểu cảm giác bị phản bội
không dễ dàng gì để có thể chấp nhận và tha thứ. Cho nên nếu như chuyện trên báo là thật, bà sẽ là người đầu tiên cho Lạc Anh một trận ra hồn. “Bà cứ bình tĩnh đã. Chuyện đâu còn có đấy. Trước hết cứ tìm hiểu xem thử cô gái mà báo nhắc đến là ai đi” “Tìm, đương nhiên là phải tìm rồi. Ở hồ ly tinh, tôi sẽ không tha cho nó đâu.”