Trời ngó xuống mà coi! Sống tới nay đã là hai mươi mấy năm trên đời, nhưng đây là lần đầu tiên Diêu Tấn trực tiếp trải nghiệm thế nào là cảm giác làm ơn mắc oán.
Anh ta đã có ý tiếp ứng giúp Lạc Anh, vậy mà thể lại trong mắt anh lại biến thành cô em nào đó, còn cho là anh ta đang cố tình ve vãn Lạc Anh sao?
Xùy xùy xùy, mấy cái ý nghĩ đồi trụy đó đều mau biến hết đi. Lão tử đây là nam tử hán đại trượng phu, anh hoàn toàn một trăm phần trăm là thích nữ giới nhé. Diêu Tấn đưa tay chạm lên má của mình, làm cái gì mà ra tay mạnh như vậy? Nhìn qua gương chiếu hậu của xe, anh ta có thể thấy má mình đang đỏ như mấy bà thím
EF
hay đánh phấn hồng đi diễn tuồng rồi, còn có bằng chứng hành hung nhân viên của Lạc
Anh là năm ngón tay ngón nào ra ngón nấy ở trên mặt Diêu Tấn.
“Đừng hỏi lý do vì sao đao kiếm vô tình. Tôi đây nhất định sẽ kiện anh”
Diêu Tấn ôm bực tức mà làu bàu một câu. Anh ta muốn làm người lương thiện, nhưng ai cho anh ta lương thiện? Lạc Anh chính là kẻ đầu sỏ không cho anh ta lương thiện.
Diễn biến tiếp theo thì như các bạn thấy đấy, Diệu Tẩn chỉ có thể ngậm ngùi đem trả lại ông sếp tổng nhà mình cho Tịch Ly, sau đó mặt đầy nước mắt rời đi với một tâm hồn đầy thương tổn.
Thành phố này, lại nhiều thêm một người đang tổn thương.
Ở phía bên biệt thự Lạc Gia, Tịch Ly đang khó khăn đỡ Lạc Anh lên phòng, cô thật không ngờ anh lại có thể nặng đến vậy.
Tịch Ly giúp anh cởi giày sau đó thay áo sơ mi giúp anh, cũng giúp anh lau qua người cho thoải mái. Lạc Anh mơ màng mở mắt rồi lại nhắm mắt, cho đến khi mũi xác định được chắc chắn đây là mùi hương của Tịch Ly, anh mới an tâm mà ngủ. “Lạc Anh?”
Tịch Ly thấy anh giống như đang ngủ say, cô cũng không muốn làm phiền anh nữa, đứng lên định đi về phòng mình.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, bàn tay to lớn của anh đã mạnh mẽ bắt lấy cánh tay cô:
“Làm sao vậy?” Tịch Ly cho là anh vì quá say mà không kiểm soát được hành động của mình, gỡ cánh tay anh ra rồi chỉnh lại nhiệt độ máy điều hòa trong phòng, ssau đó đắp chăn lên giúp anh. Mà Lạc Anh vì cái gỡ tay kia của cô giống như tức nước vỡ bờ, quay lưng về phía cô, sau đó vùi mặt vào trong gối: “Em chê anh sao?”
“Hả?”
Cô chê anh? Cô chê anh như thế nào? Cô có chế qua anh sao? Tịch Ly ngồi xuống giường, lay lay bả vai anh sau đó nói: “Sao lại nói vậy? Em bao giờ thì chê anh?” Lạc Anh im lặng một lúc sau đó bỗng nhiên liền thút thít, né tránh cánh tay cô, vùi mặt vào trong gối nói: “Em chán ghét anh, em vừa gỡ tay anh ra. Em chắc chắn là chê anh có mùi rượu, không yêu anh nữa rồi rồi có phải không?”
“Em chán ghét anh, em vừa gỡ tay anh ra. Em chắc chắn là chê anh có mùi rượu, không yêu anh nữa rồi rồi có phải không?”
Lạc Anh gục mặt vào trong gối, nhưng Tịch Ly vẫn có thể nghe thấy âm thanh thút thít thoát ra.
“Này.” Cô lay lay bả vai anh, cố đem mặt anh thoát ra khỏi chiếc gối, muốn Lạc Anh đối diện với mình.
“Anh định cứ như vậy mà nghẹt thở chết sao?” Tịch Ly cảm thấy Lạc Anh bây giờ so với ngày thường còn cứng đầu hơn, thậm chí còn không thèm đối mặt với cô nữa. “Không phải em không yêu anh sao? Quan tâm anh làm gì?” Anh vẫn không chịu đối diện với cô, đem tay mình hất cánh tay cô đang đặt trên bả vai mình ra.
Tịch Ly nhìn thấy cánh tay bị hất đi, cảm giác có chút mất mát. Đã sống chung một chỗ lâu như vậy, cô có thể không hiểu anh chút nào được sao?
Đối diện với một đứa trẻ con, cách tốt nhất là bạn hãy trẻ con hơn người đó. “Anh chán ghét em sao?” Tịch Ly dùng câu hỏi cũ của anh, chỉ dùng lời nói để tác động chứ cũng không có chung chạm anh nữa.
Quả nhiên, tiếng thút thít vậy mà tắt hẳn rồi. “Nếu anh đã không muốn nhìn thấy em như vậy, vậy thì em đi” Tịch Ly nói rồi đứng lên, cô quả thật định đi ra khỏi phòng. Vậy mà không có đuổi theo sao? Khoảnh khắc tay cô chạm vào tay nắm cửa, bỗng nhiên có một thứ gì đó phi thẳng người CÔ.
Tịch ly ngoái đầu nhìn lại liền thấy một chiếc gối dưới chân, còn có người đàn ông trên giường đã ngồi dậy từ bao giờ.