“Ừm, mình biết rồi mà, Rảnh lại gặp nhau nhé!” Tịch Ly vẫy tay chào tạm biệt rồi bước lên xe taxi, nói cho bác tài xế vị trí lái xe về biệt thự. Chỉ là lộ trình này hình như không đúng lắm. Cô nói với bác tài thì bác ấy lại bảo mình đi đường tắt cho nhanh. Nhưng càng đi cô lại càng thấy sai. Đường về nhà đầu thì chẳng thấy, chỉ thấy bác tài xế kia lái xe đến một nơi dân cư ngày càng thưa thớt. Tịch ly có dự cảm không hay liền điên cuồng vùng vẫy rồi la hét. Kết quả là bác tài phanh gấp xe, quay người về sau khống chế cô, đánh mạnh một cái vào sau gáy khiến cho Tịch Ly liền ngất lịm
di.
Khung cảnh trước mắt cô càng lúc càng trở nên mơ hồ. Trước khi mi mắt nặng như dính bùn mà khép lại, môi cô chỉ khẽ mấp máy vài cái để gọi một cái tên: “Lạc Anh”
Ở phía bên này, Lạc Anh đã được xuất viện trở về nhà. Anh về nhà từ lúc chín giờ sáng, tới bây giờ đã hơn một tiếng rồi nhưng vẫn chẳng thấy Tịch Ly đâu.
Bởi vì nghe thấy cô đi gặp Cố Huệ nên anh cũng không lo lắng lắm, an tâm đi vào phòng làm việc để xử lý công văn.
Bởi vì anh bỏ bê công việc ở công ty liền tù tì mấy ngày rồi, cho nên bây giờ cần phải đẩy nhanh tốc độ để xử lý đống công việc này cho được nhanh gọn hơn. Có thể thì tối nay mới thoải mái ôm vợ con mà ngủ một giấc thẳng đến sáng mai được chứ. Tịch Ly lúc này bị lôi vào trong một cái nhà hoang cũ. Tay cô bị trói ở trên ghế, miệng cũng đang bị bịt bởi băng keo. Khi cô mơ màng tỉnh lại, sau gáy đau như có búa tạ bổ vào. Mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, trong căn nhà cũ kĩ này có một vài người đàn ông, đều cao to lực
lưỡng.
“Đã tỉnh rồi à?”
Sau lưng cô vang lên một âm thanh trầm ấm, cô cựa quậy người muốn quay lại nhìn
cho rõ hắn là ai nhưng vì hai tay đang bị buộc cố định lên ghế nên không thể nào tự
do hành động được.
“Đừng gấp gáp” Tên đó đặt tay lên vai cô, rồi từ từ sải từng bước chân dài đi đến trước mặt cô.
Hắn bắt cóc cô nhưng lại chẳng thèm che mặt mày gì cả, tự do để cho cô nhìn rõ
gương mặt với ngũ quan tuấn tú, làn da trắng ngần cùng thân hình cao to, vạm vỡ đủ
để thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.
“Ưm... Ưm..”
Tịch Ly cố hết sức mình hòng cựa quậy, nhưng mấy sợi dây chết tiệt này lại trói tay cô quá chặt vào trong ghế, còn có miệng cô đang bị dính chặt bởi băng keo nên ngoài phát ra những âm thanh ú ớ cô chẳng thể làm gì khác cả.
Tên kia nhìn thấy cô vùng vẫy như vậy, mắt hắn liền mở trên gương mặt hiện lên một nụ cười gượng gạo: “Là tên nào đã trói cô ấy vậy?”
Hắn ta quay người về phía mấy tên đàn ông to cao đang đứng tụ tập ở một góc trong nhà, âm thanh không cao không thấp nói.
Ngay sau khi hắn dứt lời, một tên liền đi tới trước mặt anh ta. Tịch Ly có thể nhận ra rất rõ ràng, đólà người tài xế.
Ban nãy do có hóa trang nên cô mới nhận nhầm hắn là một người trung niên. Hiện tại tháo râu giả ra rồi, nhìn hắn trông chỉ tầm gần ba mươi tuổi.
Chỉ khác nhau một bộ râu thôi, nhưng cô dám khẳng định người đàn ông đang đứng trước mặt mình chính là người đã lái xe đưa mình đến đây. “Mày người đã trói cô ấy sao?” “Dạ, đại ca. Em đã làm đúng theo lời dặn.”
Bụp!
Tên kia còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông ngũ quan tuấn tú lên gối đá cho một quyền vào bụng khiến hắn đau đớn ôm bụng rồi ngã lăn ra, nằm trên đất mà rên
la v ů.
Tịnh Quyền đạp chân lên trên đầu tên đàn em kia, ánh mắt mở lớn như muốn ăn tươi nuốt sống người đang nằm quằn quại dưới gót dày mình vậy: “Là tạo ra lệnh cho mày làm đau cô ấy sao? Hả? Ai cho phép mày, trói tay cô ấy vào với ghế? Lại còn dám dùng băng keo dán miệng cô ấy lại mà không có sự cho phép của tao?”
Cứ sau một câu nói là anh ta lại đá túi bụi vào người tên đàn em, khiến cho miệng hắn nôn ra một vốc máu.
Tịch Ly bị một màn máu me trước mắt làm cho kinh hãi. Mùi mẫu tanh xộc lên trên cánh mũi khiến cho cổ họng có lợm hết cả lên, nếu như có miếng băng dán kia cản lại
thì cô nhất định đã nôn hết những gì đang có trong dạ dày ra bên ngoài rồi.