"Ưm.."
Tịch Ly bị anh véo má mình, cô liền cau chân mày lại.
Không những mắng cô mà còn bẹo má cô, người đàn ông này là đang cậy bản thân mất trí nhớ rôi được nước lấn tới đó hả? "Đi ngủ thôi, đừng có mè nheo nữa."
Lạc Anh nói rồi buông tay ra khỏi má cô, sau đó cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn: "Chúc ngủ ngon.""
"Hả?"
Tịch Ly trợn tròn mắt không tin những gì vừa xảy ra, cô đưa tay lên sờ cái trán mình.
Nhiệt độ ấm nóng của đôi môi anh vẫn còn vương lại đó.
Lạc Anh cũng chẳng ngạc nhiên kém cô là bao, hai mắt mở to giống như muốn rớt ra ngoài luôn rồi.
Anh làm sao vậy chứ? Đã bị điên rồi à, sao lại hôn cô ta? Anh xin thề vừa nãy anh không hê có một ý định nào đen tối với Tịch Ly hết, việc hôn chúc cô ngủ ngon giống như phản xạ không điều kiện vậy.
Là miệng anh tự nói, môi anh tự làm.
Tịch Ly đưa tay lên che miệng cười khi thấy gương mặt ngơ ngác của anh.
Cô nhướn người hôn chụt một cái lên môi anh rồi ngả lưng nằm xuống, kéo chăn lên che ngang cổ mình: "Lạc Anh, ngủ ngon."
Tịch Ly nói rồi quay lưng lại với anh, để mặc Lạc Anh đang ngồi trơ ra như tượng.
Phải rất lâu, rất lâu sau đó anh mới hoàn hồn trở lại, đưa ngón tay cái thô ráp sờ lên cánh môi bạc của mình, mặt trong phút chốc đỏ ửng lên như người vừa Say rượu.
Lạc Anh đi xuống giường để tắt đèn phòng, sau đó trở lại giường mà nằm quay lưng lại với cô.
Trong bóng tối anh nghe thấy rất rõ ràng âm thanh Tịch Ly vang lên nhỏ nhẹ: "Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.
Mất trí nhớ thì sao cơ chứ? Lưu manh vẫn hoàn là lưu manh đấy thôi."
Lạc Anh mặc dù nghe rất rõ lời cô nói nhưng cũng không nhỏ mọn đến mức dựng cô dậy mà so đo tính toán với cô.
Anh xoay người lại nhìn bóng lưng của Tịch Ly dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, thật sự cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Cổ họng Lạc Anh khẽ cử động, vươn tay ra chạm vào mái tóc cô.
Mùi hương bách hợp của Tịch Ly thoang thoảng nơi cánh mũi anh, không hiểu tại sao lại đem tới cho Lạc Anh cảm giác vô cùng dễ chịu.
Sau một hồi lén lút đụng chạm cô, anh rốt cuộc cũng xoay người rồi chìm vào giấc ngủ.
Một buổi tối trôi qua cực kì nhanh, trời chẳng mấy chốc đã hửng sáng.
Tịch Ly cảm thấy hơi khó thở, cô cố cựa mình thì phát hiện có một cánh tay đang ôm ngang ngực minh, lại còn siết lấy cô thật chặt nữa chứ.
"Đau."
Tịch Ly nhỏ giọng nói một tiếng rồi gỡ tay Lạc Anh ra khỏi người mình.
Anh có vẻ như thật sự đã mệt, cô cựa quậy như sâu thế mà vẫn không tỉnh lại.
Tịch Ly không muốn làm phiền giấc ngủ của anh nên cô xốc chăn xuống giường rồi chạy đi làm vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi, Tịch Ly xuống dưới nhà để chuẩn bị đồ ăn sáng thì thấy Cố Hy đang loay hoay trong bếp nướng bánh mì.
Thím Cố đứng ở một bên cũng mặc kệ cô ta mà chú tâm làm salad.
"Thím Cố, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Thiếu Phu Nhân."
Cố Hải vừa nhìn thấy cô là tươi cười ngay lập tức, sau đó đổ sốt vào salad, vẫy vẫy tay gọi Tịch Ly: "Thiếu Phu Nhân, cô qua đây thử món này giúp tôi một chút, xem vị đã vừa chưa."
"Được."
Tịch Ly nói rồi vui vẻ đi tới chỗ Cố Hải, há miệng nuốt lấy một miếng salad.
"Vẫn ngon như ngày thường, tài năng nấu ăn của thím đúng là đỉnh nhất!"
Tịch Ly nói rồi đưa ngón tay cái ra.
Cố Hải tiếp tục trộn salad cho đều, nhẹ nhàng đáp lại lời Tịch Ly: "Miệng của đứa trẻ này sao lại ngọt như vậy chứ"
"Tịch Ly, dậy rồi à con? Mẹ có pha sữa mới đây, con thử qua loại này một chút."
Lạc Phu Nhân bước vào trong bếp, tay bê một cái khay đang đỡ một ly sữa, đưa đặt lên trên bàn rôi gọi Tịch Ly qua.
Từ khi có bâu cô đã không được phép uống sữa trong tủ lạnh vào buổi sáng nữa.
Tất cả đều phải thay bằng đồ uống ấm, cho nên Lạc Phu Nhân đã chọn ra những loại sữa tốt nhất trên thị trường hiện nay cho cô.
"Mấy việc thế này mẹ để con tự làm là được rồi mà, hôm nào cũng làm phiên mẹ như vậy."
"Phiền hà cái gì chứ.
Mẹ là đang tự nguyện chăm sóc cho con dâu và cháu nội của mẹ mà.
Vậy nên con phải ăn uống nhiều hơn một chút, đừng có phụ lòng mẹ"
"Con...
Tịch Ly còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại trong túi cô đã reo lên.
Nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, người gọi tới là Cố Huệ.
"Tiểu Huệ, có chuyện gì vậy? Mới sáng sớm đã gọi điện cho tớ thế này?"
"Ừ, hôm nay cậu có nhà không? Tớ và Alan hôm qua mới đi vào trung tâm thương mại, lượn lờ một vòng tìm được một số món khá hay muốn đem tới cho cậu và em bé đây."
"Trời ạ, cậu mua làm gì chứ? Dù sao mình cũng đã sinh đâu."
Tịch Ly tặc lưỡi nói.
Không chỉ người trong nhà mà bạn bè cô cũng đã vội vàng đến vậy rồi, thật là không hiểu nổi.
"Không có gì, chỉ là một số món đồ nhỏ thôi.Bao giờ thì cậu rảnh, lúc đó tớ sẽ tới."
"Ừ, tới lúc nào cũng được.Dạo này tớ luôn ở nhà mà."
Tịch Ly tươi cười vuốt bụng nói.
Cô cảm thấy bé con trong bụng mình quả thật rất được mọi người yêu thương.
Nhờ có con mà cô cũng được "hưởng ké"sự quan tâm từ mọi người.
Hai người trò chuyện với nhau thêm một lát nữa thì cúp máy.
Bữa ăn sáng nhanh chóng được dọn lên.
Hôm nay thím Cố đã dậy từ sớm nấu cháo sườn, bởi vì mấy hôm trước Tịch Ly nói muôn ăn, nhưng vì bận nhiều việc quá nên Cố Hải chưa thể làm ngay được, hôm nay coi như là bù đắp cho cô vậy.
Bánh mì của Cố Huy cũng đã được nướng kĩ, cô ta cũng rất tự nhiên đem đồ ăn cùng sữa trong tủ lạnh lại bàn ngôi.
Không khí trên bàn ăn vô cùng đối lập.
Đối với Tịch Ly thì mọi người rất quan tâm, còn đối với Cố Hy thì ai nấy đều xem cô ta như không khí vậy.
Chuyện này khiến cho Cố Hy cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng, cô ta cực độ ghen tị với Tịch Ly.
Dựa vào đâu? Những phước phân này lẽ ra đều phải thuộc về một mình cô ta.
Tịch Ly chỉ là kẻ đến sau thôi, tại sao lại có thể chiếm đi mọi thứ tốt đẹp như thế chứ? Cố Hy càng nghĩ càng tức.
Cô ta dùng sức tì mạnh chiếc nĩa lên đĩa ăn màu trắng, tạo ra âm thanh ken két nghe vô cùng chói tai.
Lạc Phu Nhân vốn đã không vừa mắt với cô ta, cho nên có được cơ hội chặt chém Cố Hy liên không bỏ qua mà vội vàng bắt lấy: "Phép tắc trên bàn ăn của cô tệ quá.
Lúc trước làm thế nào mà con trai tôi lại có thể chấp nhận hẹn hò với cô thế nhỉ? Tôi nhớ mắt nó tốt lắm mà, đâu có bị đui chột đột xuất gì đâu."
Cố Hy nghe rất rõ từng âm thanh châm biếm của Mộ Tuyết Dung lọt vào trong tai mình.
Đáy lòng cô ta đã sớm nổi lên giông bão, nhưng ngoài mặt vẫn cố cười tươi như hoa mà nói: "Là vậy ạ? Vậy sau này có thời gian mong bác hãy chỉ bảo cho cháu nhiều hơn nhé.Vì thời gian chúng ta ở bên nhau vẫn còn rất dài mà."
Cô ta nói rồi liên cảm cốc sữa đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Lạc Phu Nhân làm sao không hiểu ý đồ của cô ta, bà thanh tao nâng tách trà đen lên rồi nhìn thẳng vào cô ta mà nói: "Chuyện đó thì không chắc lắm đâu.Vì nơi này đâu phải là trại tạm trú cho chó mèo đi lạc."