Lạc Anh nói rồi đẩy ghế đứng lên. Lạc Phu Nhận biết anh đang không tiện đi lại, nên bảo Tịch Ly giúp dìu anh lên phòng: “Được, vậy hai đứa lên nghỉ sớm đi. Lát nữa đói thì xuống lấy đồ ăn, mẹ để ngay bên ngoài.” “Vâng, vậy bọn con lên trước đây ạ Tịch Ly nói rồi đưa tay ra đỡ anh. Mặc dù Lạc Anh còn chưa yếu đến mức không đi
được, nhưng cẩn thận vẫn hơn, cô thật không đành lòng nhìn anh cứ đi cà nhắc như
thế.
Dìu được Lạc Anh lên phòng, Tịch Ly cũng lên giường ngồi đọc sách. Lạc Anh nói là để tiện trông chừng cô, cho nên anh sẽ làm việc ở phòng ngủ luôn, hôm nào nhiều việc quá thì anh sẽ qua phòng làm việc riêng để tránh làm phiền hai mẹ con cô ngủ. “Em cũng ngủ muộn mà, anh không cần cẩn thận đến thế đâu. Vết thương của anh còn chưa lành, nên chú ý dưỡng thương kĩ một chút.” “Em không biết sao? Vết sẹo trên người đàn ông là chiến tích đấy. Anh vì bảo vệ em mới có mà, cho nên cũng không cần cẩn thận quá như em nói đâu.”
“Anh bị súng bắn vào đầu à?”.
Tịch Ly chau mày nhìn anh. Chuyện liên quan trực tiếp đến sức khỏe của mình, sao Lạc Anh lại có thể vô tư đùa cợt như thế chứ?
Đối diện với câu hỏi của cô, nét cười trên mặt anh ngày càng đậm. Anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái rồi lại tiếp tục làm công việc của mình: “Cưng quá đi thôi.”
Tịch Ly cũng mặc kệ anh luôn, cô đọc sách về mẹ và bé. Trong sách bảo nam chua nữ cay, dạo này cô đang thèm ăn chua, vậy khả năng cao đứa bé là con trai nhỉ?
“Anh.”
Tịch Ly đột nhiên thúc thúc vào tay anh, sau đó hướng một ánh mắt trông chờ về
phía anh mà hỏi: “Anh muốn con mình là nam hay nữ vậy?”
“Anh muốn là sinh ba”
Lạc Anh vừa liên tục gõ tay lên bàn phím vừa mở miệng đáp lại cô. Anh nghiêm túc một chút đi mà” Cô phúng mà nhìn anh, người này quả thật càng ngày càng cá nhây mà.
“Anh hi vọng đầu lòng sẽ là một bé gái”
Lạc Anh tạm gác công việc qua một bên rồi vòng tay ôm vai cô. “Tại sao?”
“Con gái dễ dạy hơn. Anh nghe mọi người nói con trai đầu lòng thường nghịch lắm, lại còn hay bám mẹ nữa. Như vậy không phải nó là nam trà xanh chia cách anh và em
sao?”
Được rồi, cô thừa nhận bản thân sai rồi. Những vấn đề thế này, cô không nên hỏi Lạc Anh. Anh vốn không phải là sinh vật trên hành tinh này. Cho nên tư duy của anh cô chịu rồi, không thể nào hiểu được trong đầu anh rốt cuộc còn chứa bao nhiêu ý nghĩ
linh tinh nữa.
“Làm việc của anh đi, hỏi cũng như không vậy.” Cô nói rồi tiếp tục chú tâm vào đọc sách, mặc kệ Lạc Anh lúc này đang làm việc của
mình.
Cùng thời điểm, tại một quán bar gần công ty của Quân Thành, Tịnh Quyền cũng đã gặp mặt được anh ta.
Đều là những người trong giới kinh doanh cả, cho nên hai người họ rất nhanh đã bắt chuyện được một cách tự nhiên và thân thiết với nhau. Uống mấy cốc rượu xong, Tịnh Quyền liền giải tỏa thắc mắc trong lòng: “Quân Thành, anh có quen biết với chị dâu của tôi sao?” “Chị dâu?”
Quân Thành nâng chén rượu màu vàng đậm lên nhấp một ngụm rồi khó hiểu nhìn Tịnh Quyền. "Chưa nói với anh nhỉ? Chị ấy tên là Tịch Ly, anh họ của tôi là Lạc Anh, hai người đó cũng sắp kết hôn rồi”
Cạch một tiếng, li rượu trong tay Quân Thành liền được đặt mạnh xuống bàn. “Xin lỗi, lỡ tay”
Anh nhận ra hành động của mình vừa đây hơi thô lỗ cho nên liền lên tiếng nhận sai trước. Tịnh Quyền xua tay, sau đó lại lặp lại nội dung câu hỏi trước. Quân Thành mặc dù rất muốn ở trước mặt người khác thể hiện việc anh từng có một mối quan hệ sau đậm với cô. Nhưng nghĩ tới hai người dù sao cũng đã là quá khứ rồi, cô cũng đã sắp đi trên một con đường mới, có gia đình mới của riêng mình rồi cho nên anh đành gạt bỏ mong muốn ích kỉ của bản thân mà thừa nhận mối quan hệ giữa mình và Tịch Ly một cách vô cùng hời hợt: “Ừ, chúng tôi người quen cũ” Chỉ là người quen cũ thôi sao?
Quân Thành cười chua chát rồi cầm cốc rượu lên một một hơi uống cạn, sau đó lại tiếp tục rót đầy một cốc mới.
Tịnh Quyền nhìn cách hành động của Quân Thành, anh ta tự nhận thấy chuyện không đơn giản như thế. Nhưng để giữ phép lịch sự, anh ta cũng không hỏi lại, chỉ yên lặng ngồi uống rượu cùng Quân Thành.
Một buổi tối trôi qua vô cùng nhanh chóng. Trời vừa sáng nên sắc trời còn rất trong. Tịch Ly chui đầu vào trong chăn, thật không muốn dậy một chút nào. Cô muốn cứ như thế này mà nằm ngủ cả ngày lên cũng được.
“Chào buổi sáng”