"Cố Lão Gia sao? Ông ta gọi cho mẹ có chuyện gì vậy?"
Lạc Anh bỏ chiếc nĩa trong tay xuống rồi ngước mắt nhìn Lạc Phu Nhân.
Gia đình anh trước đến nay đâu có thân thiết gì với họ Cố đâu, sao đột nhiên hôm nay bên đó lại gọi điện tới nói chuyện vậy chứ? "Là vê chuyện của Cố Hy"
"Cô ta thì có liên quan gì tới nhà mình chứ?"
Vừa nghe thấy tên Cố Hy, Lạc Anh liên chau chặt chân mày lại.
Những chuyện hôm qua Cố Hy làm với Tịch Ly anh một chút cũng chưa quên.
Đã định không đay tận mặt để tránh việc không kiểm soát được tâm tình mà trút giận lên cô ta rồi, vậy mà Cố Hy sao lại giống như âm binh đeo bám không buông vậy cơ chứ? Nhất định phải để chuyện đi xa hết mức có thể sao? Nhất định phải để anh tống cô ta vào tù à?
"Cố Hy hôm qua bị tai nạn.Hiện tại đang ở trong bệnh viện, tình hình có vẻ rất nguy cấp.Cố Kính gọi để thay mặt cô ta xin lỗi chúng ta về những chuyện Cố Hy đã gây ra ngày hôm qua, đồng thời cũng báo cho mẹ nghe về tình hình của Cố Hy một tiếng.
"Bị tai nạn sao? Mẹ, vậy đứa bé trong bụng Cố Hy.."
Tịch Ly có chút băn khoăn hỏi.
"Đứa bé kia không giữ được rồi.Nhưng hai đứa yên tâm đó không phải con của Lạc Anh, ba con đã cho người xác nhận"
"Là vậy sao?"
Giọng Tịch Ly có chút hơi chùng xuống, nhưng hòn đá đè nặng trong lòng cô mấy ngày qua rốt cuộc cũng được gỡ bỏ rồi.
Nhưng Cố Hy tại sao lại bị tai nạn vậy? Vừa mới mấy hôm trước không phải vẫn còn lành lặn sao? Cô ta cũng đâu phải loại người lòng nga lóng ngóng đi không chịu nhìn đường đâu cơ chứ? "Mẹ, mẹ có biết tại sao Cố Hy lại bị tai nạn không?"
Tịch Ly thắc mắc lên tiếng hỏi.
Nhưng Lạc Phu Nhân cả ngày hôm qua bận rộn xử lý rắc rối ở tiệc cưới, cho nên những việc xảy ra bên ngoài căn bản bà đều không để ý, nên làm sao mà biết được.
"Chuyện này mẹ không rõ.Nhưng nghe Cố Lão Gia nói cô ta đang hôn mê sâu, rất có khả năng sẽ trở thành người thực vật"
Người thực vật sao? Hai mắt Tịch Ly trợn trừng sau khi mẹ Mộ Tuyết Dung nói.
Người quỷ kế đa đoan như Cố Hy mà lại có ngày rơi vào tình huống trớ trêu như vậy à? "Em quán chuyện của cô ta nhiều như thế làm gì? Chú tâm ăn uống một chút đi.Người em cũng gây quá rồi đó"
Lạc Anh nói rồi đem bát yến chưng đẩy lên trước mặt Tịch Ly.
Tịch Ly thấy anh nói xấu mình như vậy liền ngẩng cảm lên nhìn trực diện vào Lạc Anh mà nói: "Gầy gì chứ? Hiện tại em đã tăng ba ki lô gam rồi"
"Lạc Anh nói đúng đó, con nên ăn nhiều một chút, như vậy em bé trong bụng mới khỏe được."
Lạc Phu Nhân vừa nói vừa nhìn cô.
Tịch Ly có thể cãi bướng với Lạc Anh chứ đương nhiên cô không muốn cãi lời Lạc Phu Nhân, nên liền ngoan ngoãn ăn hết mấy món ăn trước mặt.
"Anh đến công ty đây, có chuyện gì nhớ gọi cho anh đấy"
Lạc Anh trước lúc ra khỏi nhà vẫn không quên dặn dò cô.
Tịch Ly gật gật đầu rồi đi lên lầu lại tiếp tục đọc sách.
Mãy cuốn sách cô mua đã đọc gân hết rồi, cho nên Tịch Ly định chiều nay sẽ đi mua thêm mấy cuốn nữa.
Flinn và Anne cũng vừa vê nước ăn đám cưới hai người, cho nên cô tính sẽ rủ Anne đi cùng mình.
Tịch Ly đắn đo một lúc, mới nhận ra mình chưa có số điện thoại của Anne.
Cho nên cô đành đi một minh tới trung tâm thương mại.
Chỉ là không ngờ ở đây cũng có thể gặp được người quen.
Không phải một mà tận hai người nữa.
"Ở chỗ đông người, anh làm cái gì vậy?"
Tịch Nhuệ chau mày, cố gắng giẳng tay mình ra khỏi bàn tay người đàn ông trước mắt.
"Anh sẽ không buông.Trừ khi em trả lời những ngày qua em đã đi đâu vậy hả?"
Quân Thành chau chặt chân mày nhìn Tịch Nhuệ, ánh mắt anh ta ánh lên tia lo lắng.
"Em đi đâu anh quan tâm làm gì? Từ bao giờ em làm cái gì cũng phải báo cáo cho anh vậy?"
Tịch Nhuệ vừa nói vừa dùng sức giật tay mình ra khỏi tay Quân Thành, nhưng có cố thể nào cũng không giằng ra được.
Tay anh ta cứ cứng như gọng kìm mà giữ chặt lấy tay cô ấy.
"Anh đang làm gì vậy?"
Tịch Ly thấy em gái mình vũng vẫy như thế, người làm chị như cô đương nhiên không thể trơ mắt ra nhìn, cho nên liền nhanh chóng tiến lên phía trước giải vây cho Tịch Nhuệ.
"Chị, sao chị lại ở đây?"
Tịch Nhuệ vui mừng quay sang nhìn cô, phần là vì không ngờ mình sẽ gặp được Tịch Ly ở đây.
Cũng phần là vì ngay sau câu nói của cô thì Quân Thành đã chịu buông lỏng tay Tịch Nhuệ.
"Tịch Ly.."
Quân Thành nhỏ giọng lên tiếng gọi cô, anh cũng biết ở nơi đông người mà giẳng co như thế này thì cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
Nhưng chính là vì lo cho sự an toàn của Tịch Nhuệ, muốn biết những ngày qua cô ấy rốt cuộc đã đi đâu nên anh mới bất đắc dĩ phải cư xử lỗ mãng như thế.
"Quân Thành, có chuyện gì thì từ từ nói.Ở đây có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, anh không thể cứ lôi lôi kéo kéo con bé như thế được"
"Thật xin lỗi"
Quân Thành đưa mắt nhìn Tịch Nhuệ, nhưng ánh mắt Tịch Nhuệ hiện tại lại chỉ một mực đặt trên người Tịch Ly mà không quan tâm tới thái độ của Quân Thành hiện tại đối với mình như thế nào.
"Chị cần mua đồ gì sao? Để em đi với chị"
"Ừ, chị muốn mua một vài cuốn sách.Với cả vài đĩa nhạc nữa, bây giờ dù sao em bé cũng đã lớn hơn rồi"
Cô nói rồi tươi cười đưa tay lên xoa bụng mình.
Ấm áp trong đôi mắt hiện ra, đó là tình yêu của mẹ.
"Đi, để em đi cùng chị.Hôm nay em mới được thưởng đó, coi như em dùng số tiền này để ua đồ cho cháu trai của mình đi.Dù sao cũng chỉ có em là ngươi chưa tặng gì cho chị cả"
Tịch Nhuệ nói rồi thân mật khoác lấy tay Tịch Ly.
Nhưng Tịch Ly đương nhiên không muốn tiêu tiên của em gái.
Chồng cô...Rất giàu mà.
Còn Tịch Nhuệ hiện tại lại chỉ mới ra ngoài tập tành làm việc, sao cô có thể tiêu tiền của Tịch Nhuệ được chứ? "Không căn gấp gáp.Đứa bé dù sao cũng dã được sinh ra đâu.Sau này tiệc đầy tháng em tặng quà cho nó cũng chưa muộn mà"
Tịch Ly cố gắng nghĩ ra lí do thuyết phục nhất có thể trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng lý lẽ này của cô vẫn không đủ sức thuyết phục Tịch Nhuệ.
Tịch Nhuệ vẫn duy trì ý kiến muốn trả tiên sách cho cô: "Chị không cân lo lắng cho em, em có đủ tiền mà.
Tiệc đầy tháng là quà khác, còn đây là quà em chúc mừng chị mang thai"
Nói rồi liền trước mắt Quân Thành khoác tay Tịch Ly mà rời đi.
Quân Thành thấy thái độ của Tịch Nhuệ đổi với mình từ suông sã, cuồng nhiệt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng như vậy, nơi lồng ngực không khỏi thấy ân ẩn đau.
Anh không biết chính xác bản thân mình đang muốn làm gì, chỉ biết là ít nhất là hiện tại, anh không muốn mối quan hệ của mình và Tịch Nhuệ đột nhiên lại trở nên hời hợt như thế.
"Để anh đi cùng hai người"
Quân Thành nói rồi bước lên thang cuốn theo Tịch Nhuệ và Tịch Ly.
"Như vậy có được không?"
Tịch Ly vừa nghe thấy ý kiến của Quân Thành liền quay đầu qua nhìn Tịch Nhuệ vì sợ cô ấy sẽ khó chịu khi có anh đi cùng.
Nhưng mặt Tịch Nhuệ vẫn không một chút nào biến sắc nói: "Đương nhiên không sao cả.
Mặc kệ anh ấy, chúng ta cứ làm chuyện của mình thôi"