Anh vốn cho rằng Tịch Nhuệ dù cho có giận dỗi đến mấy cũng sẽ không rời xa mình, mà không biết đây sẽ là một trong những quyết định sai lầm của anh. Sáng sớm, mặt trời còn chưa nhô lên hẳn, Tịch Nhuệ đã xách một vali đầy đồ rời đi.
Lúc cô xuống tầng, trùng hợp gặp Quân Lão Phu Nhân đang ngồi uống trà trên ghế sô pha:
“Đi sớm như vậy à?” Bà nghe thấy tiếng chân kéo lạch cạch của vali liền quay đầu nhìn về phía sau. Tịch Nhuệ cúi người với bà một cái nói: “Vâng, cháu đi đây ạ. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người suốt thời gian qua.” Cô nói rồi kéo vali rời đi ngay trước gương mặt đang lộ rõ vẻ ngạc nhiên của Quân
Lão Phu Nhân.
Cô gái này hôm nay làm sao vậy? Từ bao giờ lại học cách biết nói câu xin lỗi thế? Trước đây không phải cô ta nhu nhược, cao ngạo và tự phụ lắm hay sao? Từ bao giờ lại thay đổi biến bản thân thành một người lễ phép với tốc độ nhanh đến chóng mặt vậy?
Tịch Nhuệ ra bên ngoài, cô ngoái đầu nhìn lại căn biệt thự này một lần cuối. Trước đây cô đã quá cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình rồi. Mãi đến tận sau này mới nhận ra như thế quả thật là mệt mỏi. Không chỉ bản thân mình thấy mệt mà còn làm những người bên cạnh cũng thấy mệt mỏi theo. “Quân Thành, tạm biệt”. Cô nói rồi kéo vali đi trên phố, sau đó bắt một chiếc taxi rồi bước lên xe, rời đi.
AJA
Phải tầm mười lăm phút sau khi Tịch Nhuệ đi khỏi, Quân Thành mới xuống dưới lầu. Hôm nay anh phải trở lại công ty, đã gần hai ngày anh chưa quán xuyển công việc gì công ty rồi.
“Đã dậy rồi đấy à?”
Quân Lão Phu Nhân đem cho anh một ly trà nóng, Quận Thành cũng rất vui vẻ mà đón nhận tách trà kia rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
“Bà nội, bà tính ở đây mấy ngày ạ? Để con gọi thím Trương từ dưới quê lên. Thím ấy về nhà thăm nhà mấy hôm, có lẽ hiện tại đã có thể lên làm việc lại rồi”
“A, không cần rườm rà như vậy đâu. Bà đến gặp Tịch Ly một chút rồi về, con gọi con bé đi”
Tịch Ly sao? Quận Thành quên mất tối hôm qua mình đã nói dối với bà, cho nên liền đưa tay lên
vò đầu rồi bước và trong bếp. Bây giờ vẫn còn rất sớm, không biết cô đã thức dậy chưa. Nhưng để làm hài lòng bà nội mình, Quận Thành cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đành nhờ cô diễn một vở kịch.
Sáng sớm, Tịch Ly đang nằm vùi trong chăn, điện thoại của cô ở đầu giường liền reo lên. Lạc Anh đã rời phòng từ sớm, hiện tại chỉ còn lại một mình cô. Tịch Ly ngái ngủ mắt vẫn nhắm tịt mà lên tiếng: “Lạc Anh, anh tắt điện thoại giúp em với, em buồn ngủ quá!” “Lạc Anh.”
Cô gọi một vài lần mà chẳng thấy ai trả lời nên có chút bực bội mà mở mắt. Cầm lấy điện thoại đang reo trên giường, cô nhìn vào xem là ai đang gọi đến. Quân Thành? Sớm như vậy anh đã gọi cho cô có chuyện gì vậy chứ?
"Alô?"
“Tịch Ly, là anh đây, em đã dậy chưa?”.
Quân Thành mừng rỡ khi thấy cô bắt máy, liền ngay lập tức lên tiếng hỏi cô.
Tịch Ly ngáp dài một hơi rồi nói: “Tôi vừa mới dậy thôi. Có chuyện gì mà anh gọi điện ngay sáng sớm vậy?” “Anh có chuyện này muốn nhờ em, em có thể đến nhà anh được không? Bà nội nói muốn gặp em”
“Quân Thành, anh vẫn chưa chịu nói thật với bà sao? Chúng ta đã ly hôn, điều này anh nên nhớ rõ”
Vừa đột ngột bị đánh thức nên tâm trạng cô có chút không tốt, trực tiếp bày tỏ quan điểm của mình với Quân Thành.
Cô không hề đồng tình với việc anh cứ lừa gạt để qua mắt Quân Lão Phu Nhân như thế này một chút nào. Biết là Quân Thành cũng chỉ là vì lo lắng quá cho sức khỏe của bà mà thôi. Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, chuyện này họ cũng đây thể dấu diếm bà nội Quân Thành mãi được?
“Một lần cuối này nữa thôi, rồi anh sẽ nói ra sự thật với bà mà”
“Thật sự là lần cuối?”
“Anh hứa, đây là lần cuối rồi”
“Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh”
Tịch Ly nói rồi cúp máy. Quân Thành ở đầu dây bên kia có được câu trả lời của cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng anh cũng có thể qua mắt được bà, hơn nữa cũng có chút trông đợi và vui vẻ vì bản thân sắp được gặp lại Tịch Ly.
“Làm gì mà mới sáng ra đã nhăn nhó vậy em?” Lạc Anh đẩy cửa bước vào phòng, trong tay anh là đồ ăn sáng. Mấy hôm nay đều là phục vụ ăn sáng tận giường, bởi vì những ngày này Tịch Ly không thích thú với việc đi lại lắm.