Rất nhanh đã đến ngày mai rồi.
Hôm nay buổi chiều Lạc Phàm không có tiết học ở trường, nhưng anh vẫn đến đón Hinh Ninh tan trường.
Bởi vì hôm qua đã hẹn hôm nay sẽ gặp lại cô, cho nên Lạc Phàm làm sao có thể nuốt lời mình đã hứa với cô gái nhỏ của anh chứ? Chỉ là đã đứng chờ ở cổng rất lâu nhưng Lạc Phàm vẫn không thấy Hinh Ninh đâu.
Anh đưa tay lên xem đồng hồ, đã năm giờ ba mươi phút chiều rồi, không lẽ bé con hôm nay bận việc gì nên phải ở lại trường sao? Lạc Phàm đang mông lung đứng đợi cô ở cổng trường thì đột nhiên một bàn tay vỗ vai anh từ phía sau,.
Lạc Phàm có chút giật mình quay người nhìn về phía sau thì thấy người mới đụng vào mình là Vũ Vân.
Khoảnh khắc vừa nhìn cô ta, đôi mày kiếm của anh liên chau chặt lại: "Sao cô lại ở đây?"
"Em vừa tan trường, thấy anh đứng ở đây cho nên mới.."
"Tôi nghĩ hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng, Hai chúng ta không có quan hệ gì, cho nên hi vọng cô cách xa tôi ra một chút.
Tôi không muốn người khác sẽ hoài nghi quan hệ giữa tôi với cô đâu"
Lạc Phàm lạnh lùng ngắt ngang lời cô ta, khiến cho hai múi môi của Vũ Vân liên mím chặt lại, sắc mặt có chút trắng xanh mà đảo mắt láo liên rồi nhìn anh: "Em...Em chỉ là muốn quan tâm anh.Em thật sự không cố ý khiến cho người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta đâu"
Vũ Vân nói rồi nằm chặt hai bàn tay vào nhau, bộ dạng trông vô cùng ủy khuất.
Trong mắt người ngoài khi nhìn vào có lẽ sẽ thấy cô ta rất đáng thương.
Thành thật mà nói thì vẻ ngoài của cô ta khá ổn, đủ để khi rơi nước mắt sẽ khiến cho người khác vì thương hoa tiếc ngọc mà cảm thấy đau lòng.
Nhưng Lạc Phàm thì khác.
Giữa một rừng hoa, anh chỉ hái đúng một bông thôi.
Anh đã có người trong lòng rồi, cho nên sẽ không để mắt cũng như có quan hệ nhập nhằng với những người con gái khác nữa.
Giống như trước đây mấy bạn nữ hay đọc truyện ngôn tình trong lớp anh thường ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của một người đàn ông bằng câu: "Đàn ông tốt không được để cho người phụ nữ mình yêu tranh đấu với kẻ thứ ba, mà phải tự giác đá văng cô ta"
Cho nên việc Vũ Vân vì hành động của anh mà thay đổi tâm tình cùng sắc mặt như thế nào, anh căn bản không quá quan tâm.
Điều anh quan tâm nhất hiện giờ chỉ có mau mau gặp được bé con rồi cùng cô về nhà.
Mới gần một ngày trời không gặp Lạc Phàm đã nhớ cô muốn chết.
"Cô muốn khóc cứ việc khóc.Hôm nay khóc cho thỏa thích một lần đi rồi ngày mai đừng đến tìm tôi nữa là được"
Lạc Phàm nói một câu cuối với cô ta, cô ta cũng là người thông minh nên anh nghĩ rằng cô ta sẽ chịu nghe lời mà buông bỏ.
Nhưng đúng là người tính không bằng người khác tính.
Vũ Vân chẳng những không hiểu mà còn nhào tới ôm lấy anh: "Không, em thích anh.Tiểu Phàm, em sẽ theo đuổi anh.Em sẽ không yêu cầu anh đáp lại tình cảm của em ngay.Nhưng ít nhất thì đừng bắt em buông bỏ, có được không"
"Không, cô làm gì vậy hả?"
Lạc Phàm muốn đẩy cô ta ra nhưng Vũ Vân lại giống như một con bạch tuộc vậy, bám chặt lấy anh không chịu buông ra.
Trớ trêu hơn, sớm không thấy muộn không thấy, Hinh Ninh lại ra khỏi cổng trường ngay lúc cô ta đang ôm lấy anh.
"Tiểu Phàm?"
Hinh Ninh nghiêng đầu nhìn anh, nghe thấy tiếng cô làm cho Lạc Phàm có chút giật mình mà quay đầu nhìn qua cô, cũng quên cả việc phải đẩy Vũ Vân ra: "Tiểu Hinh, em xong việc rồi à? Đi thôi, anh dẫn em về"
"Không cần đâu, bạn gái anh đang ở đây mà"
Hinh Ninh chỉ tay về phía Vũ Vân mà nói.
Sự hiểu lầm to lớn này của cô khiến cho Lạc Phàm dứt khoát đẩy cô ta ra, làm cho Vũ Vân ngã lăn ra đất rồi vội vàng chạy tới giải thích với Hinh Ninh: "Không, cô ta không..."
Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu thì Hinh Ninh đã đi qua anh mà tiến lên phía trước đỡ Vũ Vân đứng dậy: "Cô không sao chứ?"
"Cảm ơn"
Vũ Vân đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình rồi nằm lấy tay Hinh Ninh mà đứng dậy.
Hinh Ninh để cho cô ta đứng vững vàng rồi mới quay sang nhìn Lạc Phàm, giọng có chút trách măng: "Tiểu Phàm, anh không nên đối xử thô bạo với con gái như vậy đâu.Cho dù là bạn gái của anh, quan hệ thân thiết thì anh cũng không được phép như vậy.Càng là người thân thì anh càng phải trân trọng chứ"
"Cô ta không phải bạn gái anh"
Thanh âm của Lạc Phàm cất lên, có chút bất lực nhìn Hinh Ninh mà nói.
"Anh không cần ngại, em sẽ không nói cho bác gái biết"
Lại còn cho là anh sợ mẹ anh biết mối quan hệ giữa anh và cô ta? Lạc Phàm chính là đang sợ cô hiểu nhầm.
Nhưng bé con này đúng là vô tâm mà, chẳng chịu nghe anh giải thích gì cả.
"Hinh Ninh, chúng ta đi thôi"
Một giọng nói nam nữa vang lên, Hinh Ninh liên gật đầu rồi nói: "Xin lỗi, đã để cậu phải chờ rôi"
Cô nói rồi chạy lên phía trước.
Lạc Phàm trong mắt nhìn Hinh Ninh đi đến bên cạnh một người con trai khác, anh liên thô lỗ nắm lấy tay cô mà gắn giọng hỏi: "Tiếu Hinh, thằng nhóc này là ai?"
"Cậu ấy không phải là nhóc.Đây là bạn học của em.Hôm nay bọn em có hẹn rồi, cho nên anh không cần dẫn em về tận nhà đâu"
"Em định cùng cậu ta đi đâu?"
Lạc Phàm dùng ánh mắt giống như sắp phát ra tia lửa nhìn cô.
"Anh, em là bạn học của Hinh Ninh, tên là Trương Tấn.Bọn em là đang định cùng nhau đi..."
"Tôi không hỏi cậu"
Lạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, dọa cho Trương Tấn vì sợ hãi mà phải đưa tay lên che miệng lại.
Hinh Ninh chứng kiến thái độ này của anh, cô thở dài một cái rồi nói: "Lạc Phàm, em muốn đi đâu là quyền tự do của em.
Anh cũng không phải là cái gì của em, cho nên anh đừng cai quản cuộc sống của em quá mức như thế"
Hinh Ninh nói rồi hất tay anh ra khỏi tay mình, đôi chân mày của cô chau chặt lại.
Lạc Phàm thấy cô ở trước mặt mọi người trắng trợn phủ nhận quan hệ với mình như thể, anh không thể không tức giận, tiến lên trước nâng cảm cô lên: "Em bảo sao? Em bảo mình không có quan hệ gì với anh ư? Em có can đảm dám lặp lại một lần nữa không?"
Tính tình của Lạc Phàm so với Lạc Anh ngông cuồng hơn rất nhiều.
Để đạt được kết quả, anh không quan trọng đến quá trình.
Cho nên đôi lúc sẽ không khống chế được tâm tình mà làm tổn thương những người xung quanh.
"Lạc Phàm, anh nói xem? Tại sao em không dám nhắc lại? Em và anh, hai chúng ta...
"Ưm.."
Còn chưa nói hết câu thì đôi môi anh đào đỏ mọng của Hinh Ninh đã bị anh bá đạo chiếm lấy, lại còn hung hăng cắn một cái vào môi cô.
Lúc anh rời môi mình khỏi môi cô, thấy rất rõ ràng hai mắt Hinh Ninh đang mở lớn nhìn mình lộ ra vẻ tức giận, hai má cô cũng đỏ bừng.
Biểu hiện này của cô khiến cho anh cảm thấy hài lòng, dùng ngón tay thô ráp của mình vuốt ve môi dưới mềm mại của cô: "Nhớ cho anh, em là của ai.
Đời này, em nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc có thể thoát khỏi anh, em hiểu chứ?"
Lạc Phàm nói rồi muốn nắm tay cô rời đi.
Nhưng tay anh còn chưa kịp chạm vào tay cô thì "chát" một tiếng, một bên má anh liền truyền đến một cơn đau bén nhọn.