Tịch Ly nói rồi đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, cô đi vào phòng mình, nhanh chóng gom hết quần áo cho vào trong vali. “Thiếu phu nhân, có gì xin cô từ từ nói. Cô đừng có manh động như vậy.” “Là cháu manh động sao?” Tịch Ly quay mặt nhìn thím Cố, cô rõ ràng là đang cười nhưng gương mặt lại méo xệch đi giống như đang khóc vậy. “Thím Cổ, thời gian qua đã chiếu cố cho cháu. Cháu thật sự cảm ơn”
Tịch Ly nói rồi liền kéo vali đi, mặc dù mỗi lần cử động cơ thể cô đều rất đau, nhưng Tịch Ly không thể làm gì khác. Người bên cạnh cô bây giờ, có lẽ cô không còn có thể tin tưởng ai ngoại trừ Cố Huệ. “Alo? Tiểu Ly? Làm sao vậy? Cảm thấy nhớ tớ sao?” Tịch Ly vừa nhận máy gọi thì đầu dây bên kia đã trả lời, còn rất có hứng thú trêu đùa cô. Nếu như là bình thường, Tịch Ly nhất định sẽ rất vui vẻ mà đáp lại. Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng nào, chỉ cảm thấy bản thân vô cùng suy sụp, không kiếm được cảm xúc mà khóc nấc lên: “Cố Huệ, cậu tới đón tớ có được không? Tớ mệt mỏi lắm, cũng không còn nơi nào để đi nữa cả."
Cố Huệ vốn đang đi ăn cùng Alan, nhưng nghe tiếng Tịch Ly đang khóc nấc lên ở đầu dây
bên kia, cô liền nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Ôi bảo bối của cô, tâm can của cô. “Là tên khốn nào? Tên nào, tên nào dám làm cho cậu khóc?”
Cố Huệ kích động đập bàn, khiến cho Alan ngồi đối diện giật nảy người lên vì giật mình.
Làm sao vậy? Bọn họ không phải đang hẹn hò vô cùng vui vẻ sao?
Alan quan sát thái độ của Cố Huệ, nhận thấy cô đang vô cùng lo lắng, cho nên anh chỉ im
lặng lắng nghe.
“Ừ, ừ, được. Cậu ở yên ngay đó, tớ sẽ ngay lập tức tới đón cậu đây”. Cố Huệ nói rồi xách túi xách đặt trên bàn đứng lên, Alan thấy vậy cũng vội vã chạy ra theo cô ấy. “Baby, làm sao vậy? Sao đột nhiên lại trở nên hoảng hốt như thế?” “Tịch Ly xảy ra chuyện rồi. Em đến đón cô ấy, anh còn bận việc cửa hàng thì cứ về trước
đi."
“Sao có thể được? Anh đi cùng em.”
Alan nhanh chóng quẹt thẻ thanh toán rồi ra lái xe chở Cố Huệ tới chỗ Tịch Ly. Vì quãng đường từ nhà hàng đến nơi Tịch Ly đang ở là khá xa, cho nên phải mất hơn hai tiếng họ mới tới nơi được.
Lúc Cổ Huệ tới nơi liền thấy Tịch Ly đang ngồi cạnh vườn hoa. Đôi mắt cô bơ phờ, bên cạnh còn có một cái vali màu vàng nhỏ.
“Tiểu Ly Cố Huệ vừa trông thấy liền ngay lập tức nhào đến ôm lấy cô. Tịch Ly thấy Cố Huệ, giống như tìm được nơi để bộc phát tâm trạng, cô lại òa lên khóc. Thấy xung quanh đang có rất nhiều người quan sát, Cố Huệ cũng không muốn bạn thân mình bị cho là người tội nghiệp, cho nên liền đỡ Tịch Ly vào trong xe: “Đi, cậu mau đứng dậy đi. Vào trong xe rồi nói” . Alan đi theo sau phụ trách đặt vali vào sau xe, rồi mới ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Cố Huệ và Tịch ly đã ghiêm chỉnh ngồi trong xe thì anh ta mới bắt đầu lái xe đi.
Cổ Huệ vào khách sạn, cô thuê đại một phòng trống, sau đó dẫn Tịch Ly lên. Cô cầm theo vali như vậy, là bạn thân hơn bảy năm với nhau, Cố Huệ đương nhiên đoán ra được đã có chuyện xảy ra rồi. Dẫn Tịch Ly lên phòng, Cố Huệ ấn người cô ngồi xuống giường, để cho cô bình tĩnh lại rồi mới hỏi chuyện.
Đứng trước mặt bạn thân, cảm xúc của Tịch Ly ào ào như nước đổ từ trên thác xuống, cô không dấu diếm chuyện gì, đem tất thảy mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua đem kể hết cho Cố Huệ.
Cố Huệ nghe bạn thân kể chuyện, cô ấy hít một hơi sâu để giữ cho bản thân bình tĩnh. Nhưng kết quả vẫn là không bình tĩnh được, liền vơ lấy cái gối trên giường mà ném về phía
cửa, trùng hợp Alan đi vào lại ăn ngay cái gối vào mặt.
Alan nhìn chiếc gối vừa được ném về phía mình, sau đó lại nhìn Cố Huệ đang đỏ bừng mặt
lên, nội tâm anh liền trở nên hoảng hốt, vội vàng đặt vali về phía bên cửa phòng, sau đó chạy
tên cạnh Cổ Huệ: “Baby à, anh đã làm cái gì sai sao? Nhưng mà nếu anh có thật sự sai, thì em cũng đừng nên kích động như thế. Nó sẽ ảnh hưởng đến.”
“Cậu, cái đồ ngu này” Cố Huệ rõ ràng là đang mắng Tịch Ly, nhưng tay cô lại đưa qua nắm lấy tóc Alan, khiến cho
anh ta la lên oai oái. Tiểu Huệ của anh, sao đột nhiên hôm nay lại hung dữ với anh hơn mọi ngày vậy chứ? Phải! Nếu như là bình thường, Cổ Huệ nhất định sẽ vừa đánh Tịch Ly rồi vừa cho cô lời khuyên. Nhưng cô biết bạn thân mình vừa trải qua tai nạn, cho nên chỉ đành trút mọi bực tức lên Alan để tránh làm tổn thương thân thể Tịch Ly thôi. V
Cố Huệ nhìn Tịch Ly vẫn đang khóc thút thít, cô hít một hơi sâu, sau đó nắm lấy tay Tịch Ly.
Cô từng nghe một câu nói rằng: “Liều thuốc hữu hiệu nhất để khiến người khác làm dịu đi tâm trạng đang nóng như lửa đốt chính là cho họ không gian tĩnh lặng cùng một cái nắm
tay”