Nói rồi liền quay đi, lưu lại cho Quân Thành một bóng lưng cao ráo cùng không gian tĩnh lặng.
Toàn bộ những lời mà bác sĩ vừa nói ra, dĩ nhiên là Diệp Phu Nhân đứng ngay bên cạnh đã
nghe được không sót một chữ nào.
Bà vốn dĩ còn định ở lại để quan sát tình hình của Tịch Ly thêm một chút, nhưng toàn vệ sỹ
kia nhắc nhở bà đã đến lúc nên trở về rồi, cho nên bà cũng không cứng đầu nán lại nữa. Vì dẫu sao bây giờ người nhà của cô đã đến rồi, người lạ như bà cũng không còn nhận sự gì
nữa cả.
"À."
Như nhớ ra gì đó, Diệp Phu Nhận lấy điện thoại trong túi xách Gucci ra, đó đem những bức
ảnh mình đã chụp được khi xảy ra tai nạn cho Quân Thành xem:
“Cậu thanh niên à. Đây là chiếc xe đã gây ra tai nạn cho cô gái của cậu đấy. Tôi nghĩ cậu
nên lưu tâm tới vấn đề này, nên sớm tìm ra được hung thủ”
Diệp Phu Nhân nói rồi đưa máy cho Quân Thành xem, sau đó còn cẩn thận bảo anh chụp
hình lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc xe kia cùng biển số xe, trên môi Quân Thành liền câu lên một nụ cười lạnh lẽo. Chiếc xe này, không phải là chiếc anh đã mua cho Tịch Nhuệ từ lúc họ mới
yêu nhau sao?
Là sao bây giờ nó lại trở thành “hung khí” gây ra tai nạn cho Tịch Ly vậy?
“Vị phu nhân này, thật cảm ơn”. Quân Thành cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng để che đi cơn cuồng phòng đang trỗi dậy trong lòng, từng lời nói cùng hành động giống như vô cùng cảm kích đối với những việc làm của Diệp Phu Nhân. “Không có gì. Nếu như rảnh rồi, tôi sẽ ghé qua thăm cô ấy”
Diệp Nhã Hinh nói rồi tiêu sái rời đi, điện thoại trong tay bà đang reo rồi, là ông xã của bà gọi:
“Có chuyện gì vậy, lão già?”
Diệp Phu Nhân rất không nhân nhượng mà đả thương Diệp Lão Gia khi nhấc máy.
“Bà xã, em đang ở đâu vậy? Anh nhớ em muốn chết”
ẶC!
Bách Quần đi sát bên người Diệp Nhã Hinh, nghe giọng ông chủ mình giống như con mèo
nhỏ đang làm nũng với phu nhân thì suýt chút nữa anh ta đã không nhịn được mà cắn lưỡi.
Dẫu cho đã sớm biết rằng chủ tịch của bọn họ đối với sphu nhân chính là sủng nịch cùng yêu chiều tuyệt đối. Nhưng rắc cơm lung tung thế này, quả thật là đang muốn khích chết mấy con cẩu độc thân như anh ta đi?
Bách Quân khóc thầm trong lòng rồi mở cửa xe để Diệp Phu Nhân bước vào, còn bản thân
anh ta thì ngồi vào ghế lại.
Quân Thành ở trong phòng hồi sức yên lặng quan sát Tịch Ly giống như đnag ngủ say, nhưng chân mày cô vẫn đang chau chặt lại, trông vô cùng đau đớn. Anh đau lòng dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy tay cô, muốn truyền cho cô hơi ẩm:
“Tay em sao lại lạnh như vậy? Em thấy khó chịu sao?”
Quân Thành áp tay Tịch Ly lên má mình, ánh mắt cực kì lo lắng chằm chằm nhìn vào cô. Vì
vết thương bị xuất huyết nên cần phải băng bó, cho nên quanh đầu có hiện tại đang phải
quấn một dải băng trắng, nhìn vướng víu vô cùng.
Quân Thành đem môi mình hôn lên bàn tay cô, âm thanh trầm khà nhỏ nhẹ vang lên trong
căn phòng tối tăm lạnh lẽo: “Coi như anh cầu xin em đó. Hãy mau tỉnh lại đi.”
Quân Thành cố hết sức gọi tên cô, nhưng Tịch Ly vẫn nằm im không có động tĩnh gì, cô cứ im lặng ngủ.
Quân Thành trong lòng cực độ hoảng sợ cùng lo lắng, nhưng anh cũng biết bản thân không thể vội vàng kích động cô, cho nên đã xuống quầy trực của bệnh viện để xin lại đồ dùng cá nhân của Tịch Ly. Anh có chút hoài nghi, thật sự không tin được mình vậy mà lại là người Tịch Ly liên lạc gần đây nhất?
Tình hình của cô tuy đang giống như ngàn cân treo sợi tóc, nhưng Quận Thành vẫn không kìm được mà có một chút cảm giác vui sướng trong lòng. Anh tin tưởng mình vẫn còn có cơ hội để theo đuổi lại cô, trong lòng cô, anh nhất định vẫn còn vị thế.
Quân Thành đem điện thoại cô cầm lên, vừa định cho vào trong túi thì màn hình điện thoại sáng lên, tay anh cũng có thể cảm nhận được một độ rung nhất định. Trước giờ vẫn luôn là như vậy, Tịch Ly vẫn luôn giữ thói quen để máy ở chế độ rung. Anh đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang phát sáng, tên hiển thị của người đang gọi
tới là Lạc Anh.
Lạc Anh?
Là trùng hợp sao? Anh cho rằng đây chỉ là một người bạn bình thường của cô, cũng không
nghĩ tới đây là lạc Tổng của tập đoàn Lạc Thị. Bởi vì theo như anh biết, các mối quan hệ bên ngoài của cô rất ít. Trong suốt khoảng thời gian cùng chung sống với nhau, anh chưa từng thấy cô dẫn bạn về nhà một lần nào.