“Nhưng hôm nay là ngày nguy hiểm. Nếu không cẩn thận, em rất dễ sẽ có thai? “Ừ, em cứ có thai đi?” Lạc Anh dùng lưỡi mình mơn trớn vành tai cô, hơi thở ấm nóng làm cho cô ngứa ngáy.
Tịch Ly đối với việc có em bé bây giờ, cô cảm thấy bản thân mình vẫn chưa sẵn sàng,
+
chưa thể nào tiếp thu nổi.
Đứa bé đầu lòng của cô và Quân Thành, tuy anh không có yêu thương gì nó, nhưng đó cũng là con của cô. Đứa bé đã ở trong bụng cô mấy tháng ròng, kiên trì chờ đợi thêm một thời gian nữa thôi là có thể thấy được ánh mặt trời rồi vậy mà lại đột ngột mất đi, thật sự đã khiến cho tinh thần cô bị đả kích. Cho nên dù thời gian trôi qua đã khá lâu, nhưng chuyện đứa bé kia đối với cô vẫn luôn là điều cấm kị. Càng muốn quên đi, Tịch Ly càng không thể nào xóa đi hình ảnh máu me đầm đìa của đứa bé đó trong tâm trí. Có đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, trên trán ướt đầm đìa, mồ hôi túa ra như suối sau lưng áo, cảm thấy lồng
ngực mình rất đau.
Lạc Anh cảm thấy cô không chuyên tâm liền véo nhẹ lên má Tịch Ly, âm thanh trầm thấp
hỏi:
“Em đang suy nghĩ cái gì?” Nước mắt Tịch Ly đột ngột rỉ ra, cô dùng tay mình quệt vội đi, nhưng Lạc Anh cũng đã nhanh mắt thấy được cô vừa khóc.
“Thật xin lỗi”
Nước mắt của cô giống như một loại vũ khí luôn dễ khiến cho anh mềm lòng. Mỗi lần thấy Tịch Ly khóc, giống như lại có một con dao sắc nhọn hung hăng cứa vào cuống tim anh, làm cho Lạc Anh đau đến mức không thở nổi. “Anh không nên ép buộc em. Nếu như em đã không muốn, thì hôm nay mình dừng lại ở đây nhé. Anh sẽ ra bên ngoài ngủ, để lại không gian riêng cho em.” “Không cần đâu”. Tịch Ly lắc lắc đầu níu kéo cánh tay anh. Cô biết bây giờ bản thân Lạc Anh cũng nhất định là đnag không thoải mái. Từ ban nãy đến giờ, cô đủ tinh ý để nhìn ra chính anh đang cố gắng nhẫn nhịn, vầng trán rộng cũng sớm lấm tấm mồ hôi vì kiềm chế luôn rồi.
Lạc Anh hơi nhướn mày quay lại nhìn cô, anh không muốn cô vì dục vọng của anh mà ép buộc bản thân mình, không muốn khiến cho Tịch Ly không thoải mái. “Em không cần ép buộc mình như vậy, anh.” Tịch Ly không để Lạc Anh nói hết câu, cô chủ động đem môi mình dâng lên gần môi anh. Cô nhìn thấy anh vì mình mà thở gấp gáp, cũng nhìn thấy anh vì lo lắng cho tâm tình của mình mà đè nén khát vọng của bản thân xuống, thật sự trái tim như được rót đầy mật ngọt, trên đời này thật sự có người đàn ông tốt đến vậy sao? Chính vì anh đáng yêu như thế, cho nên cô càng không muốn mình trở thành một mụ phù thủy mang tiếng ngược đãi anh. Người ta vẫn luôn nói, phàm là đối với cái đẹp thì càng phải nên trân trọng, yêu quý nó, có phải không nào? “Anh thật sự không muốn em sao?”.
Không biết là vì vô tình hay cố ý, bàn tay nhỏ nhắn của cô chạm lướt qua vật đang cương cứng của anh, khiến cho Lạc Anh một hơi thở hắt. Anh nắm lấy bàn tay cô đang sơ loạn, âm giọng khàn khàn nói: “Em nên biết, hôm nay anh uống rượu”.
“Anh có hơi... Uống quá chén một chút.” “Cho nên?”
Cô đang thắc mắc từ lúc nãy đến giờ anh cứ vòng vo cái gì vậy, làm sao lại đưa chuyện uống bao nhiêu rượu ra để giãi bày với cô? “Là em khiêu khích anh. Cho nên nếu như lát nữa có chuyện gì, anh sẽ không đảm bảo “Chuyện gì? Anh... Là đnag muốn nói tới chuyện gì?”
Tịch Ly nuốt một ngụm nước bọt, càng lúc cô càng trở nên run rẩy khi thấy được nụ cười
đậm chất lưu manh đang duy trì trên môi anh.
“Ai biết được?”
Lạc Anh cố ý ghé sát vào tai cô, còn đưa cái lưỡi dài ra liếm láp quanh cái cổ nhỏ trắng
ngần của cô.
Tịch Ly vừa thấy nhột vừa thấy giật cả mình, nhưng cô không chống cự giống như lần đầu
nữa. Anh đang có rượu trong người, chẳng phải càng cầu xin anh sẽ càng dễ bị kích thích sao? Cho nên cô vẫn là nên phối hợp với anh một chút, để tránh bị Lạc Anh ban "án tử hình”, tránh việc cô sẽ bị anh ăn sạch một chút cũng không chừa, không khéo mấy ngày tới
Trong nhu có cương, tốt hơn là nên mềm mỏng với Lạc Anh hơn một chút.