“Lạc Anh, ai nói với anh em đang mang thai ba vậy?” Tịch ly
“Con nên cảm ơn ba lập kế hoạch sẵn cho con chứ? Không có đứa bé thì sau này con càng có nhiều cơ hội ở riêng cùng Tịch Ly hơn, như vậy mới dễ dàng thực hiện được ước nguyện của đời con chứ?” “Hai cha con nhà này mau thôi đi. Còn ông nữa, ra ngoài cho con nó nghỉ ngơi” Lạc Phu Nhân nói rồi liền đứng dậy, đẩy Lạc Lão Gia ra ngoài. Trước lúc rời khỏi, bà
cũng không quên quay đầu lại nhắc nhở Lạc Anh: “Con nhớ đừng có cựa quậy lung tung đấy. Nếu không vết thương lại rách ra thì chỉ khổ con thôi”.
Bà nói rồi ra khỏi phòng, chẳng mấy chốc căn phòng mới đây vừa nhộn nhịp đã lại trở nên im ắng.
Lạc Anh có chút buồn chán nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, hôm nay trời đã trong hơn một chút, nhưng đài bảo vẫn sẽ tiếp tục mưa đến hết tuần. Anh lấy điện thoại ra, lượt xem vài tin tức mới. Như vậy là Tịch Ly đã tha thứ cho anh chưa nhỉ? Ban nãy cô rõ ràng rất quan tâm đến anh, cũng rất nuông chiều anh. Điều này khiến cho anh cực kì có lòng tin cô đã tha thứ cho mình rồi.
Vậy là kế hoạch sử dụng khổ nhục kế mà Flinn chỉ cho anh không cần dùng đến nữa. rồi nhỉ? Vậy cũng tốt, càng đỡ nhọc công.
Lạc Anh rơi vào trạng thái ngưng thần một lúc, sau đó liền nhớ tới Cố Hy. Rõ ràng anh đã giao cô ta cho bọn xã hội đen kia xử lý rồi, làm sao cô ta lại xuất hiện trước cổng nhà anh được nhỉ? Lại còn cả gan có ý định tiếp tục làm hại Tịch Ly, thật là tội càng thêm tội.
Lạc Anh vừa nghĩ tới cô ta dám cầm súng định bắn Tịch Ly, chân mày anh liền chau chặt lại, ánh mắt lộ ra tia hung ác, bàn tay đang cầm điện thoại gia tăng thêm vài phần lực nữa.
Thật đúng là âm binh bất tán. Anh đã cảnh cáo cô ta một lần rồi, nhưng có vẻ vẫn chưa thấm thía vào đâu nhỉ? Có phải... Lạc Anh nên dạy cho cô ta biết thế nào là lễ độ hơn không?
Cuộc đời là như vậy, có đôi lúc rõ ràng bản thân không phải là kẻ quá bạc tình, nhưng lại luôn có người ép mình phải bạc nghĩa. Nghĩ thôi cũng thấy đúng thật là quá đau đầu mà.
Lạc Anh vừa nghĩ như vậy, anh liền không nhịn được mà với lấy điện thoại trên bàn. Ban nãy Lạc Anh đã nhờ Lạc Phu Nhân đem điện thoại vào đây, vì với tình hình hiện tại chỉ mới cựa quậy một chút anh đã thấy đau nhói ở lưng rồi, chứ đừng nói gì tới việc tự mình xuống quầy trực để nhận lại điện thoại.
Lạc Anh không chút chần chừ nhấn nút gọi, sau một hồi chuông liền có người bắt máy. Đầu dây bên kia vang lên một giọng đàn ông khàn đục: “Lạc Thiếu Gia, cậu gọi cho tôi có chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì?”
Lạc Anh cười thành tiếng, nếu hắn ta đã không nhớ thì anh cũng không ngại phiền hà thêm một chút mà nhắc lại cho anh ta: “Là ai nhận tiền của tôi rồi đảm bảo Cổ Hy sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa hả? Các người làm ăn như vậy sao? Có biết suýt thì cô ta đã gây ra án mạng rồi không hả?”
Càng nói bàn tay anh càng gia tăng lực siết lên chiếc điện thoại, nếu như bây giờ gã đàn ông đang nghe máy ở đầu dây bên kia hiện có mặt ở đây, chắc anh cũng sẽ xem cổ anh ta thành chiếc điện thoại này mà bóp mất.
Giọng người đàn ông kia lộ rõ tia lúng túng, có chút nhún nhường lắp bắp đáp lại anh: “Lạc Thiếu Gia, mong anh bỏ qua cho lần này. Chúng tôi hiện đã bắt cô ta về lại rồi. Sự cố mới vừa rồi là do cô ta quyến rũ đàn em của tôi để bỏ trốn cho nên..”
“Đã đủ rồi, không cần phải nói nữa. Cái tôi muốn thấy là kết quả sau cùng, chứ không phải là ngồi nghe anh giải thích”.
Lạc Anh nói rồi cúp máy ngang đi, người kia thấy anh có biểu hiện cái giận như vậy liền không nhịn được mà ném mạnh điện thoại xuống sàn nhà rồi chửi thề một câu: “Mẹ kiếp, con đĩ này”.
Hắn ta nói rồi tiến lại phía Cổ Hy đang bị trói nằm trên mặt đất.
Bộ dạng cô ta lúc này trông vô cùng thảm hại, thật chẳng có một chút khí tiết sang chảnh nào khi xưa.
Nước mưa đã ngấm ướt bộ váy mà cô ta đang mặc, nội y màu đen lộ rõ ra sau chiếc váy mỏng tang màu trắng. Một tên trong số đám côn đồ thấy vậy liền mon men tiến lại gần, dùng tay mình
vuốt ve trước ngực áo Cố Hy rồi ngẩng đầu lên nhìn Trương Hào: “Đại ca, con nhỏ này ngon quá. Bọn em chơi nó có được không?”