"Nếu như không thích, em hãy đẩy anh ra". Trước khi mất đi lý trí, Lạc Anh đã cho cô lựa chọn.
Nhưng Tịch Ly lúc này đã sớm đắm chìm trong nụ hôn của anh, bị nhu tình trong mắt anh hòa cô tan thành nước.
Tịch Ly có chút đứng không vững, cả người cô mềm nhũn ngã về sau, may sao đã có cánh tay của Lạc Anh giúp cô đứng thẳng dậy. Lạc Anh thấy cô không phản đối, nhanh chóng bế cô đi vào phòng ngủ. Anh thừa nhận, mình là người rất "cơ hội". Lạc Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó chậm rãi hôn lên cơ thể cô. Nụ hôn triền miên kéo từ gương mặt xinh đẹp của cô xuống xương quai xanh, sau đó bàn tay to vội vàng muốn mở nút áo của Tịch Ly ra. Như thế này... không phải là tiến triển quá nhanh sao? Tịch Ly thừa nhận mình có tình cảm với anh, nhưng cô cũng chưa chắc chắn được đó có phải là yêu không, cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Lạc Anh vừa cởi cúc áo vừa hôn lên cái trán trơn láng của cô.
"Đừng, anh dừng lại đã."
Tịch Ly dùng sức đẩy anh ra. Nhưng chút sức lực nhỏ bé của cô nếu đem so ra với anh thì không thấm vào đâu cả.
Lạc Anh nhìn gương mặt cô gái nhỏ đó sớm đi bừng dưới thân mình, anh không nhịn được mà cười thành tiếng. Có như vậy, cũng thật là quá đáng yêu đi? "Em sợ sao?" Lạc Anh ôn nhu vuốt tóc cô, cũng nhẹ nhàng hôn lên sống mũi cao để trấn an cố. "Như vậy không phải quá nhanh sao? Em còn chưa chuẩn bị" "Anh sẽ nhẹ nhàng"
"Nhưng..."
"Anh cũng sẽ chịu trách nhiệm. Không phải mẹ anh đã nhận em làm con dâu rồi sao?"
Con dâu sao?
Tịch Ly nghe anh nói liền trừng lớn mắt. Anh... Anh làm sao mà biết hả? Không lẽ là... Anh mượn rượu để giả vờ ngủ say sao? "Anh lừa em, thật đáng ghét"
Gương mặt Tịch Ly ngày càng đỏ, giống như một quả táo chín khiêu khích người ta tới nểm thử mùi vị xem quả táo ấy rốt cuộc tuyệt ra sao.
Lạc Anh cười cười, nhưng mồ hôi anh đã sớn rỉ ra trên trán. Mà vị "tiểu huynh đệ" bên dưới cũng đã sớm ngẩng cao.
Cái này, cũng không thể trách anh! Là do cô gái nhỏ này đã quá ư là quyến rũ.
"Không sao, em cứ từ từ bình tĩnh lại. Anh sẽ cố gắng đợi em thích nghi thêm một chút. Anh hứa sẽ nhẹ nh..."
"Lạc Anh!"
Còn chưa nói hết câu, cánh cửa phòng đã được ai đó mở ra. Tịch Ly cùng Lạc Anh không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa. Người vừa mở cửa vậy mà hóa ra lại là Lạc Phu Nhân.
"Bác... Bác gái" Tịch Ly thật không biết giấu mặt vào đầu, cô chỉ đành lỗi tấm chăn dày lên che lấp đi gương mặt đang nóng như sắp cháy đến nơi của mình. "Mę!" Lạc An gằn giọng, có chút bất bình nhìn bà. Cái người làm mẹ này, sao lại luôn biết cách tìm đến đúng lúc để phá hoại chuyện tốt của anh vậy?
Lạc Phu Nhân cũng đâu phải loại ngu ngốc gì mà không nhận ra được đang có chuyện gì xảy ra? Bà xua xua tay cười trừ, tỏ ra ăn năn, áy náy: "Thật ngại quá, mẹ đã quấy rầy khoảng thời gian mặn nồng của hai đứa rồi sao? Mẹ bây giờ liền đi ra ngoài, hai đứa đừng ngại mà cứ tiếp tục nhé." "À mà, nhớ đóng cửa lại đấy. Vũ Tuyết trở về rồi, để người ngoài nghe được có lẽ hai đứa sẽ cảm thấy hơi ngại đúng không?" "Ha ha, mẹ chỉ nói vậy thôi, đừng để ý, đừng để ý". Cứ đi được vài bước là Lạc Phu Nhân lại quay bước trở lại, ghé mặt vào phòng nói với Lạc Anh.
Đợi bà đi khỏi rồi, Lạc Anh vẫn không thôi buồn bực. Đúng vậy, anh là đang bực tức.
"Bác gái đi rồi sao?" Thấy không gian trở lại yên tĩnh, Tịch Ly mới dám ló nửa gương mặt ra xem xét. Lạc Anh buồn chán cúi xuống hôn lên chóp mũi cô, giọng đầy chán nản: "Tiếc thật đấy, thịt dâng đến miệng rồi mà"
Tịch Ly thật sự hạn hán lời, cô không biết nên trả lời Lạc Anh ra sao thì mới tốt. "Lần này may cho em đấy. Lần sau anh nhất định sẽ khóa hai lớp khóa cửa phòng, lúc đấy
Mộ Tuyết Dung có phần thân cũng không thể cứu được em đâu"
"Anh... biến thái!" Cái gì mà khóa hai lớp cửa phòng chứ? Anh chính là đang nói đùa cô đi? "Anh chỉ biến thái với mình em!". Lạc Anh cười ngốc ôm cô ngồi dậy, gục mặt vào hõm cổ cô, tham lam hít lấy mùi hoa nhài chỉ có độc nhất ở trên cơ thể cô, sau đó đánh một tiếng thở dài.
Tịch Ly cảm thấy anh có chút mệt mỏi liền thu lại ý định dựng Lạc Anh ngồi thẳng dậy mà thay vào đó là lo lắng hỏi han anh: "Làm sao vậy? Sao anh lại thở dài?"