“Lạc Anh, cô ấy làm sao vậy?”
Tịch Ly thấy Cố Hy rời đi vội vàng như vậy, liền quay sang huých nhẹ một cái vào tay anh. Lạc Anh cũng không vội vàng trả lời cô, anh đem khăn ăn lau sạch mấy vết bẩn trên tay mình, sau đó quay sang dịu dàng nhìn vào mắt cô: “Như thế nào? Em cảm thấy cô ấy có gì không ổn hả?” “Ừ. Em cảm giác... Cô ấy không thích em” Tịch Ly hơi mím mím đôi môi, hành động này của cô trong mắt Lạc Anh càng giống như một thiếu nữ, thu hút anh nổi lên hứng thú trêu chọc.
Lạc Anh đem tay mình gõ nhẹ vào trán cô, sau đó nhân lúc cô đưa tay lên xoa trán liền cùi đầu xuống hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng của cô: “Nghĩ nhiều vậy làm gì? Em quan tâm cô ấy như vậy, chi bằng tự mình suy nghĩ nên làm sao để khiến anh vui. Chuyện tối hôm qua, anh vẫn còn chưa hết giận em đâu đấy?” Lạc Anh ngày hôm nay đối với cô mặc dù toàn dùng những hành động dịu dàng, nhưng quả thật nguyên cả một ngày hôm qua bị cô bỏ bê qua một góc, anh không khói thấy "yếu lòng” cùng tủi thân.
Tịch Ly nhìn Lạc Anh ôn nhu như vậy, cứng rắn của cô đã sớm đã bị nhu tình trong mắt anh hòa tan, liền dịu dàng buông hai tay đang che trước trán xuống, ngay trong phòng ăn vươn tay ra ôm lấy gáy của anh, đem gương mặt nhỏ nhắn của mình tiến lên phía trước, chạm. mũi mình vào chóp mũi của Lạc Anh: “Vậy anh nói xem em nên làm như thế nào? Em cần làm gì để anh vui vẻ lại?”
Giọng cô trong trẻo như thanh thủy, len lỏi vào trái tim Lạc Anh, khiến cho anh cảm thấy
thật yên bình cùng hạnh phúc, anh thấy mình như bé đi, biến thành một đứa trẻ đang được
cô tận tình chiều chuộng. “Trừ phi em cho anh một chút lợi ích gì đó, bằng không anh sẽ không vui lòng”. Anh đem cánh tay to lớn của mình vòng ra sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, chiếc mũi cao của anh vẫn duy trì đụng chạm vào đầu mũi cô, tóc của Lạc Anh rũ xuống có hơi châm chích khiến cho da trán Tịch Ly hơi ngứa ngứa.
Sự thật đã chứng minh phụ nữ chính là giống loài lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Giây trước vẫn còn là một cô gái yểu điệu thục nữ đang cố dỗ dành anh, chớp mắt một cái giây sau Tịch Ly đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo như con mèo hoang nhỏ, tạt cho anh một xô nước lạnh, trực tiếp dập tắt đi bầu không khí lãng mạn đang tràn ngập trong
nhà bếp:
“Được rồi, anh cũng nhanh ăn đi, đừng đùa nữa”
Tịch Ly nói rồi gắp mấy con tôm anh đã lột vỏ giúp mình cho vào miệng. Lạc Anh đưa mắt nhìn cái miệng nhỏ của cô đang không ngừng chuyển động mỗi khi ăn, thân thể hơi rục rịch, không nhịn được cúi xuống hôn cô một cái: “Anh!”
Tịch Ly trợn trừng mắt nhìn anh, liền bị Lạc Anh tấn công thêm lần nữa, lại đem môi bạc
phủ lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.
“Lạc Anh!”
Nhìn Tịch Ly tức giận như con nhím nhỏ xù lông, anh càng thêm hưng phấn muốn giờ trò trêu chọc, liên tiếp hôn từng cái nhẹ nhàng lên môi cô, sau đó trước con mắt giận dữ cùng gương mặt đã đỏ rực của cô, hôn một cái cuối lên trán cô rồi xoay người rời khỏi:
“Em cứ từ từ, ngoan ngoãn ăn đi nhé. Anh chợt nhận ra còn có việc, anh lên phòng trước, lát nữa lại gặp em”
Lạc Anh nói rồi rời đi, bộ dạng của anh quả thực có chút hơi gấp gáp, khiến cho Tịch Ly thật tin tưởng anh nhất định là đang có chuyện gấp rút gì cần xử lí, bằng không thì sẽ không sốt sẳng muốn rời đi như vậy.