Anh cười cười nhìn cô miễn cưỡng đặt lại dây cột tóc lên bàn trang điểm, còn có chút ủy khuất ngắm nhìn lại mình trong gương.
Bộ váy này hợp với tóc đuôi ngựa, cô đã rất cất công trau chuốt ngoại hình mà.
Tịch Ly có hơi phụng phịu mà chu môi phúng má.
Lạc Anh thấy má cô hơi hồng, trông ngon lành giống như một trái táo, liền không nhịn được mà nhéo nhéo cái má cô:
“Ngoan lắm”. Còn có thể không ngoan được hay sao? Cô còn có phương án khác hay sao? Còn không phải là do anh ban tặng hay sao?”
Tịch Ly giận dỗi hất tay Lạc Anh ra, sau đó quay người đi xuống dưới nhà.
Lạc Anh nhìn bóng dáng nhỏ của cô dần dần khuất xa khỏi tầm mắt anh mới có thể dùng hành động để giải tỏa nội tâm, ngồi xổm xuống sàn nhà, đưa tay lên xoa xoa mái tóc rối. Cô gái nhỏ của anh, sao càng ngày lại càng xinh đẹp vậy? Làm cho anh không thể ngừng muốn cô, chỉ muốn đem cô giấu vào một nơi mình anh biết, không cho bất kì người đàn ông nào khác có cơ hội được nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp cùng yêu kiều này của cô.
Trong nhà này mọi người đều có thói quen dậy sớm, chỉ trừ Lạc Phu Nhân thường xuống nhà hơi muộn. Lúc Tịch Ly xuống lầu dưới đã thấy bữa sáng đang được người làm nấu, cô cũng đã trang điểm và thay đồ nên hôm nay không tiện tự vào bếp nấu lắm, đành làm phiền người khác một hôm vậy.
“Thiếu phu nhân, cô có muốn ăn gì không?” Tiểu Lan thấy cô vào trong bếp liền hào phóng nói. “Thiếu phu nhân sao? Cô đừng gọi tôi như vậy, tôi còn chưa phải.”
“Chỉ là vấn đề sớm muộn thôi. Tôi thấy cậu chủ yếu có nhiều như vậy?” Tiểu Lan nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô liền vui vẻ nói. Cô ấy không phủ nhận, quả thật thiếu gia rất có mắt nhìn. Tịch Ly trông vô cùng xinh đẹp, tính nết cũng vô cùng tốt, đối với mọi người trong nhà đều rất dịu dàng và chừng mực, cũng tự mình làm việc nhà, không muốn sai khiến bất cứ ai. Không giống như cái cô Vũ Tuyết kia, bản thân không là ai mà cứ ở trong nhà này hống há hống hách. “Hôm nay cô có việc phải ra ngoài sao? Trông cô rất xinh đẹp đấy”.
Tiểu Lan thành thật nói. Mà Tịch Ly cũng không che giấu làm gì, cô thành thật gật đầu sau đó nhẹ giọng nói:
“Phiền chị làm giúp em hai phần bánh mì cùng trứng ốp la, thêm hai cốc sữa tươi nữa”
Tịch Ly đương nhiên sẽ không chuẩn bị đồ ăn sáng cho mỗi mình mình. Tuy có việc phải ra ngoài nhưng cô cũng không quên nếu cô không nhắc nhở thì Lạc Anh sẽ không ăn sáng, vì anh thường dậy muộn rồi lại phải đi làm sát giờ nên trước tới nay đều không có thói quen này, chỉ mới gần đây anh mới tập vì có Tịch Ly cất nhắc.
Tiểu Lan đồng ý với cô, dù sao cô ấy cũng đã ba mươi hai tuổi rồi, nên thiết nghĩ xưng chị em với Tịch Lu thì cả hai sẽ trở nên thân thiết hơn, về sau cũng dễ dàng nói chuyện thân mật với nhau hơn.
“Làm thêm giúp tôi một phần bánh mì trứng cùng nước ép rau chân vịt”
Vũ Tuyết từ đầu bước tới đẩy ghế ngồi xuống bàn ăn.
“Xin lỗi cô,nhưng trong nhà vốn không hay trữ săn rau chân vịt ở trong tủ”
Chị Lan lịch sự trả lời.
Nhưng Vũ Tuyết lại giống như đang cố tình gây sự, rất không biết điều mà cau mày sau đó quát chị Lan: “Cái này mà cũng cần tôi bày bảo sao? Không có thì cô có thể đi mua mà, siêu thị gần nhà đấy.”
“Nhưng thưa cô.” Chị Lan không biết nên ứng xử thế nào, mới sáng ra chị ấy còn phải dọn nhà, tưới hoa và rất nhiều việc khác. Tịch Ly đủ tinh ý để nhận thấy sự khó xử trong mắt chị Lan, cô đẩy ghế bước tới chỗ chị nói:
“Chị còn bận nhiều việc mà, đúng không? Siêu thị không xa lắm, em có thể đi mua giúp chi" “Không cần, ai muốn uống gì thì người đó tự đi mua
Lạc Anh vừa xuống lầu đã nghe được câu chuyện này, anh rất không vừa lòng với Vũ Tuyết.
Bảo bối của anh anh một chút cũng không dám sai bảo, vậy mà cô ta dám sai bảo Tịch Ly sao?
“Lạc Anh, không sao, là em tự nguyện”.
“Em quay lại bàn ngồi ăn sáng ngay ngắn cho anh” Giọng Lạc Anh có chút lớn, doạ Tịch Ly phải ngay lập tức quay trở lại bàn ngồi. Anh đang lớn tiếng với ai chứ? Xem cô làm sao “trừng phạt” anh.