Từ bao giờ Tịch Ly lại trở thành người sàm sỡ anh? Vậy rốt cuộc là ai, ai đang chôn mặt vào ngực cô, đang chiếm tiện nghi của cô hả? Hành động của Lạc Anh hiện tại mới xứng với cái danh kẻ sàm sỡ, đại biến thái. Nhưng vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ, cô không có quá nhiều năng lượng để cãi cọ với anh, chỉ có thể lười biếng đẩy anh ra rồi bước xuống khỏi giường: “Ngoan, đừng quậy nữa” Có phải nam nhân vừa thức dậy thì đều sẽ rất nghe lời không? Bởi lẽ ngay bây giờ trước mắt cô đang xảy ra một chuyện lạ, Lạc Anh bình thường lưu manh ương ngạnh như vậy, cô nói gì chống đó vậy mà bây giờ lại rất ngoan ngoãn để cô rời đi.
Tịch Ly đương nhiên là không khỏi bất ngờ, nhưng như vậy thì càng khỏe cho cô, càng tiện để làm việc được nhanh chóng. Cô bước vào trong nhà tắm, làm vệ sinh cá nhân sau đó loay hoay tìm dây buộc tóc để cột
tóc lên.
Nhưng cô chưa kịp vui mừng vì tìm thấy giây cột tóc đã giật bắn mình khi từ sau gáy truyền tới một cơn nóng ấm lan tỏa khắp người cô. Hướng mắt nhìn vào gương thì hóa ra là Lạc Anh đang hôn vào gáy cô.
“Giật cả mình. Mới sáng ra thôi mà, anh không cần phải cho em chơi trò cảm giác mạnh
như vậy chứ?”
“Là do em quyến rũ anh”. “Em quyến rũ anh sao?” Trong đầu Tịch Ly bỗng hiện lên mười vạn câu hỏi vì sao? Cô thì sao, cô đã làm thế nào? Làm sao anh có thể quy hết mọi trách nhiệm cho hành động
đánh rơi liêm sỉ của mình lên người có như vậy?
Lạc Anh không nói gì, chỉ cúi xuống gáy cô hôn một cái nữa, để lại ấn ký đỏ đậm của mình
trên cái gáy trắng nõn của cô rồi rời đi.
Anh không phải đã từng nói, cô buộc tóc đuôi ngựa như vậy chính là sự quyến rũ chí mạng đối với cánh đàn ông sao?
Tịch Ly nhìn Lạc Anh bước đi mà không cho mình bất kì một lời giải thích nào, cô có chút ấm ức, một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn vào anh.
Bây giờ khẳng định sau gáy cô đã để lại dấu hôn rồi, Tịch Ly cũng không có ý định buộc tóc đuôi ngựa lên nữa, cô tùy tiện xõa tóc ra, nhưng vẫn cho cô vô cùng xinh đẹp. Tịch Ly nhanh chóng đi xuống nhà, cô muốn tự tay mình chuẩn bị bữa sáng. Vậy mà thật kì lạ, trong bếp hôm nay không có bóng dáng của chị Lan, chỉ có Vũ Tuyết đang đứng bếp.
“Chào buổi sáng”. Tịch Ly rất gần gũi mà lên tiếng chào hỏi Vũ Tuyết. Trời ngó xuống mà coi. Thật sự hôm nay có quá nhiều điều bất ngờ, khiến cho Tịch Ly phải ôm tim mà ngất mất.
Vũ Tuyết bình thường kiêu ngạo, xa xa cách cách vậy mà bây giờ lại rất thân thiện mỉm cười chào lại cô.
“Xin chào, Tiểu Tịch”. Tiểu Tịch? Cách xưng hô này thực sự khiến cho cô ngượng ngùng. Nhưng Vũ Tuyết lại rất
tự nhiên mà giải thích: “Đều là người quen cả, không phải sao? Chị gọi em như vậy, em sẽ không thấy phiền phức chứ?” “Làm sao có thể, đương nhiên là không phiền” Tịch Ly vội vàng xua tay, hào phóng đáp lại Vũ Tuyết. Vũ Tuyết nhìn thấy Tịch Ly không có chút bài xích mình, cô ta tiến lại vòi nước rửa tay, sau
đó lau khô tay rồi mới ôm Tịch Ly vào lòng:
“Thật xin lỗi, thời gian qua đã làm nhiều điều không phải với em rồi. Hi vọng em sẽ rộng
lòng, không để bụng mà bỏ qua cho chị”
Giọng Vũ Tuyết run run, giống như đang cực kì hối hận mà nói. Tịch Ly cảm nhận được người ôm lấy mình đang cực kì run rẩy, cô không có chút phòng bị
nào, rất dễ dàng gật đầu, nhẹ giọng mà đáp lại Vũ Tuyết:
“Được. Chuyện gì đã qua thì hãy để nó qua đi”
Cô vốn dĩ là thật lòng muốn bỏ qua hiềm khích cũ, nhưng không hề biết Vũ Tuyết ở hướng
ngược lại với cô môi đang câu lên một nụ cười mờ ám.