Tịch Ly thắc mắc đi tới bên cạnh bà. Ngay khi Lạc Phu Nhân khui thùng đồ ra, mắt của cô có chút mở lớn.
Cũi em bé?
Đồ chơi?
Mấy thứ đồ này là sao vậy? Chẳng lẽ là... “Mẹ, chỗ này là.”. “Ừ, là cho cháu trai của mẹ. Hồi sáng trước lúc đi làm thằng bé đã báo cho mẹ biết giới tình của em bé rồi, làm mẹ vui muốn chết, liền phải đi mua đồ cho cháu đây? “Con xem mấy bộ đồ này đi. Màu xanh có được không nhỉ? Hay là nên đổi qua màu trắng?”
“Không được , không được. Thế này thì ít quá. Mỗi bộ mua đủ bảy màu đi, để mẹ gọi cho cửa hàng giao đến”
Trời ạ! Đứa bé còn chưa được sinh ra mà. Tịch Ly trực tiếp muốn té ngửa. Sao mọi người trong nhà đều vội vàng như thế nhỉ? Người làm mẹ như cô còn chưa vội đến thế. Mà nhân lúc cô đang nhởn nhơ mọi người đã mua sắm hết thứ này đến thứ khác rồi.
Đang hoang mang thì chuông cửa lại reo lên. Cô chạy ra mở cửa, vậy mà lại là nhân viên bên giao hàng mang đồ tới.
Ôi mẹ ơi! Lại là quần áo cùng đồ chơi nhập ngoại mà Lạc Anh đã đặt hàng từ trước đó. Bây giờ thì cô dám khẳn định, mẹ con nhà Lạc Anh chính là người bố và bà nội khẩn
trương nhất quả đất này rồi. Sao lại có thể vội vàng như thế nhỉ? “Mình à, có cần mua thêm cái gì không? Tịnh Quyền bảo thằng bé đang ở trung tâm mua sắm, chúng ta có cần gì thì nhờ nó mua cho” “Ừ, vào đây đi. Tôi ghi lại danh sách rồi.”
Nhà chồng tương lai của cô bạn giờ còn bận hơn tết nữa. Ai cũng cuống quýt hết cả lên.
Tịch Ly có chút đói bụng, cô cũng mặc kệ mọi người rồi đi vào trong bếp. Ừ, may là trong tủ lạnh còn có một hoa quả. Vì Tịch Ly mang thai nên mỗi ngày thím. Cổ đều sẽ phải đi chợ để mua đồ tươi sống, cho nên trong nhà sẽ không có sẵn đồ ăn như mọi ngày trước nữa.
Tịch Ly đem một vài quả kiwi và táo đi gọt vỏ, sau đó đem đặt lên bàn trong nhà bếp rồi từ từ ăn.
Kể ra thì đứa bé này cũng ngoan thật đấy, có vẻ như nó chỉ không thích mùi tanh của hải sản thôi, còn cái gì cũng đều ăn được cả.
Tịch Ly chén sạch một đĩa hoa quả rồi đi ra bên ngoài, cô cũng thuận tay dọn dẹp mấy thùng đồ kia vào một góc cho đỡ lộn xộn.
Quả nhiên dọn dẹp qua một chút phòng đã gọn hơn rấ nhiều. Cô đưa tay lau đi trán trên mồ hôi rồi đi thẳng lên lầu. Cũng lâu rồi chưa gặp Cố Huệ, cô có chút cảm thấy nhớ bạn thân. Nghĩ là làm, vì thời gian vẫn còn sớm nên lịch Ly liền nhấc máy gọi cho bạn thân. Cố Huệ rất nhanh đã bắt máy, hai người lại hẹn nhau ra quán cà phê cũ gần biệt thự của Lạc Anh. Tịch Ly hôm nay có thật nhiều điều muốn kể với bạn thân của mình. Chuyện vui cũng có mà chuyện buồn cũng có nên cô đang cảm thấy vô cùng háo hức. Thật muốn mau mau có thể gặp Cổ Huệ. Nhưng lúc đến nơi, không chỉ có mình Cố Huệ mà bên cạnh cô ấy còn có Alan nữa.
Hai người này, thật sự là dạo gần đây cũng bám nhau quá đi. Tịch Ly nhìn đôi uyên ương đang ngồi trước mặt mình, cô không thể không cảm thán trong lòng một câu.
Cố Huệ đưa tay lên che miệng rồi họ khẽ một cái, ánh mắt dò xét của Tịch Ly thật quá lộ liễu rồi, khiến cho Cố Huệ cảm thấy có chút xấu hổ.
Trước đây dù cho có hổ báo cáo chồn thế nào, nhưng đều là con gái mà, dính vào tình yêu thì ai mà chẳng có những phút giây hóa thành thiếu nữ với trái tim mong manh cơ chứ? “Hai người thân thiết với nhau thật đấy nhỉ?” Tịch Ly chống cằm lên tay quan sát hai người đang ngồi đối diện mình. Tính ra thì có thắc mắc thật không hiểu tại sao bản thân và Cổ Huệ lại có thể là một đôi bạn thân được nhỉ? Hoàn cảnh sống của hai người khác nhau, tính cách cũng khác nhau.
Cố Huệ thì khỏi phải nói rồi, gia thế cũng có thể liệt vào hàng khủng. Là cô gái gia cảnh tốt, có tài năng. Trong cuộc sống hay tình yêu đều vô cùng may mắn. Minh chứng chính là chàng trai đang ngồi bên cạnh cô ấy đây.
Người ta vẫn luôn nói mối tình đầu giống như quả chanh non không chua thì chát. Nhưng có lẽ câu nói này không áp dụng với Cố Huệ thì phải. Ngay tình yêu đầu cô ấy đã có thể gặp một người đàn ông tốt đến vậy, thật lòng yêu thương cô ấy.
Thái cực trái ngược với Cố Huệ là Tịch Ly. Hoàn cảnh gia đình miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi là khá giả. Trong gia đình cô chẳng phải là đứa được mẹ yêu thương, học tập hay ngoại hình đều tầm thường chẳng có gì đặc biệt.