“Cô đã ở đây cả đêm sao?” Quân Thành có chút ngạc nhiên khi nghe người nam kia lên tiếng. Mặc dù biết là Tịch Ly thân thiết với Cổ Huệ, nhưng thật không thể ngờ Cổ Huệ lại có thể lo cho cô đến mức cả đêm ở lại trong bệnh viện. Nói sao thì nói, một thiên kim tiểu thư như Cố Huệ mà lại bằng lòng vì người khác chịu khổ sao? “Nếu là như vậy thì cô trở về nghỉ ngơi đi. Ở đây đã có tôi lo rồi, cô tranh thủ ngủ bù một giấc đi”
Quân Thành thấy Cố Huệ không có chút nào động tĩnh muốn trả lời mình liền lên
tiếng nói trước. Bây giờ anh đang ở đây rồi, tự mình chăm sóc Tịch Ly cũng sẽ làm anh cảm thấy dễ chịu hơn.
“Không cần làm phiền anh như vậy, anh vẫn là nên sớm trở về với cô vợ nhỏ của anh. đi” . Giọng Cổ Huệ không lạnh không nhạt vang lên, đã có người phụ nữ khác rồi mà còn
đây bày ra bộ dạng lo lắng cho bạn thân cô như vậy làm gì chứ? Đây là đang muốn một chân đạp hai thuyền sao? Cố Huệ cực kì ghét những người như vậy. Cô cảm thấy may mắn khi Alan quả thật chỉ quay quay có một mình mình, cũng chưa từng thấy anh dính dáng tới bất kì cô gái lạ mặt nào hết cả.
“Tôi vào có được không?”
Đang lúc sắp bùng nổ chiến tranh thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Cả ba người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn lại thì thấy Lạc Anh đang đứng dựa vào bầu
cửa.
Cố Huệ không chút nào dấu diếm ném cho anh một ánh mắt căm ghét trần trụi, còn Quân Thành cũng không mấy dễ chịu nhìn anh.
Trong lòng Quận Thành nghĩ Tịch Ly và Lạc Anh không phải đang có quan hệ nam nữ với anh sao, tại sao những lúc cô ốm yếu thế này Lạc Anh lại không có ở bên cạnh, lặn. biến đi đâu mà bây giờ mới thấy lòi mặt ra cơ chứ? “Không cho vào.” Quân Thành liếc mắt nhìn anh nói.
“Thật ngại quá, giám đốc Quân, đây không phải là nhà anh. Cho nên tôi cũng không cần sự cho phép của anh” Lạc Anh lạnh nhạt đáp lại Quận Thành rồi bước chân mình vào trong phòng. Anh đưa mắt quan sát sắc mặt của Tịch Ly, so với hôm qua thì hôm nay có vẻ như vẫn chưa khá lên mấy, gương mặt cô vẫn đang vô cùng trắng bệch.
Cố Huệ đứng lên muốn đuổi Lạc Anh ra ngoài, nhưng vừa mới đứng lên liền cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, không kiểm soát được bản thân đứng ngay ngắn mà suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất nếu không có Alan đưa tay ra đỡ. “Cẩn thận một chút”.
Alan ôm lấy Cố Huệ vào lòng, biểu hiện của cô thật sự khiến cho anh lo lắng. Đã yếu như vậy rồi mà vẫn còn cố gắng trụ lại ở đây, chuyện này anh thật sự không thể nào nhắm mắt cho qua được nữa. Coi như những chuyện khác anh đều có thể nhường Cố Huệ, nhưng chuyện này có liên quan trực tiếp đến sức khỏe của người con gái anh yêu, cho nên dù cho hậu quả có thể nào anh cũng không quyết phải ngăn ngay cô lại: “Đủ rồi đấy, chúng ta về nhà thôi. Hôm qua em đã không nghỉ ngơi đàng hoàng rồi” “Không cần.”
“Cố Huệ”
Alan bỗng nhiên phát ra âm thanh lớn hơn mấy phần, khiến cho Quân Thành cùng Lạc Anh cũng không khỏi cảm thấy có một chút giật mình.
Cố Huệ cũng không ngoại lệ, mở to hết cỡ đôi mắt tròn nhìn Alan, quen nhau lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh dám lớn tiếng với cô, xem ra lần này đã tức giận thật rồi?
“Anh vừa mắng em sao?” Cố Huệ dùng đôi mắt ươn ướt nhìn Alan, hi vọng anh có thể suy nghĩ lại nhưng thật không ngờ nội tâm Alan lại cứng cáp hơn cô ấy tưởng rất nhiều. “Đừng có làm nũng nữa. Em có ra sức biểu hiện đáng yêu hơn anh cũng nhất quyết ngay lập tức phải đưa em về nhà. Đợi em nghỉ ngơi một chút rồi, đến chiều anh sẽ lại lái xe đưa em tới đây thăm cô ấy” “Cố Huệ, nghe lời, trở về nghỉ ngơi một chút đi.”
N
Cố Quân vừa mới đến, đứng ở bên ngoài cửa trùng hợp nhìn thấy một màn này, anh cũng không nhịn được lo lắng mà lên tiếng bảo Cổ Huệ.
Cố Huệ đứng trước sự áp chế của hai người đàn ông mà mình yêu thương, cô ấy rốt cuộc cũng thu hồi lại lông nhím, tạm giao việc chăm sóc Tịch Ly lại cho Cố Quên rồi theo Alan rời đi. “Vậy em về nhà tắm rửa qua một chút. Lát nữa em lại tới, anh nhớ chăm sóc tốt cho Tịch Ly” “Không cần gấp gáp, công việc ở công ty anh đã giao lại cho trợ lý rồi. Em cứ thong thả tắm rửa rồi ngủ một giấc đi, đến tối nay hãy ghé”