Không hay xem phim? Anh là đang lừa con nít mới lên ba đấy à? Khóe môi Tịch Ly giật giật, hướng một đôi mắt đẹp đang mở lớn mà nhìn về phía anh.
Nhưng cho dù nội tâm cô có cứng cáp đến đâu, đối với một gương mặt điển trai dính đầy nhan sắc đang cố tỏ ra thương tâm như vậy, trái tim thiếu nữ của Tịch Ly đương nhiên sẽ phải tan ra như nước rồi.
Cô cố vung người ra khỏi cái ôm đầy ấm áp của anh, môi anh đào hơi mím lại, ngước đôi mắt bồ câu to tròn đen láy lên nhìn Lạc Anh: “Em thật sự... sẽ phải an ủi anh bằng cách thức giống như trong mấy bộ phim mà anh xem sao?”
Lạc Anh nhìn thấy lưỡng lự trong mắt cô, anh liền vứt bỏ triệt để đi cái thứ gì gọi là “liêm sỉ”, bày ra bộ dạng giống như một đứa trẻ lên ba đang ăn vạ, nằm lăn qua lăn lại cái thân thể lớn xác ở trên giường: “Tôi quả thật là bất hạnh, bất hạnh quá mà. Có ai yêu đương mà khổ như tôi không? Muốn hôn bạn gái đáng yêu của mình một cái thôi mà người ta cũng không đồng ý”.
Cho nên anh bày ra nhiều trò như vậy hóa ra chỉ là vì muốn được cô hôn sao?
Nhưng mà Tịch Ly cũng không phải là con người nhỏ nhặt, người ta đã khen mình đáng yêu, lại còn vì muốn có được một chút âu yếm của mình mà bày ra nhiều trò như vậy, Tịch Ly cũng sẽ rất vui vẻ mà đáp ứng anh.
Cô chồm người về phía Lạc Anh, vào khoảnh khắc đôi môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng nhỏ, bỗng nhiên lại có một giọng nữ cao giống như đang rống lên từ phía cửa phòng truyền vào: “Hai người đang làm cái gì vậy?”
Theo phản xạ Lạc Anh cùng Tịch Ly đều quay đầu nhìn về phía âm thanh kia phát ra, chỉ thấy một Vũ Tuyết đang mặt nhăn mày nhó kịch liệt liếc hai người.
Không hiểu sao Tịch Ly không thấy xấu hổ như lúc bị Lạc Phu Nhân bắt gặp cảnh anh và cô đang tình tứ, trái lại khi thấy người vừa lên tiếng là Vũ Tuyết, cô có chút bực bội trong lòng, cũng có chút luyến tiếc nụ hôn còn dang dở.
Mà Lạc Anh ngồi bên cạnh lúc này mặt đã đen hơn đít nồi, trán nổi đầy gân xanh.
Con mẹ nó, sao hết người này đến người khác thay phiên nhau đến làm phiền anh vậy? Ông trời là đang cố trêu ngươi anh đấy à?
“Ra ngoài.”
Lạc Anh cũng không cố nén lại cơn bực tức, anh thẳng thừng hướng ánh mắt sắc tựa dao găm về kẻ đang đứng chắn trước cửa kia.
“Lạc Anh, đây là ban ngày, là ban ngày đấy. Vậy mà em giữa ban ngày ban mặt ở trong phòng làm chuyện đó với cô ta? Em không cảm thấy.”
“Không làm trong phòng thì chúng tôi ra đứng giữa đường giữa chợ chắc?”
Lạc Anh giờ phút này còn chẳng thèm bận tâm tới việc Lạc Tuyết là bệnh nhân. Anh lớn tiếng quát cô ta, tiếng quát đấy lớn đến nỗi làm cho Tịch Ly còn có chút giật mình. Lạc Phu Nhân nghe thấy tiếng động lớn liền lên phòng xem sao, chỉ thấy Vũ Tuyết đang
ôm mặt rưng rức khóc: “Em... em vậy mà lại vì cô ta mà mắng chị?” “Ừ, như chị thấy đấy. Tôi chính là cái gì cũng vì cô ấy”. “Lạc Anh, làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra sao? Sao con lại làm con bé khóc như thế?”
Lạc Phu Nhân thầy Vũ Tuyết bưng một mặt đầy nước mắt rời đi liền thắc mắc hỏi Lạc
Anh.
“Mẹ đi hỏi cô ta đi thì biết”
“Lạc Anh!”.
Tịch Ly kéo kéo cánh tay anh. Dù cho có đang bực tức anh cũng đâu thể trút giận lây sang người Lạc Phu Nhân như vậy.
Mộ Dung Tuyết hài lòng khi nhìn thấy sự hiểu chuyện của cô, bà quay người rời đi nhưng không quên dặn dò “đôi bạn trẻ”:
“Thôi, Lạc Anh cũng nên học cách kiềm chế lại chút đi. Mẹ đã bảo muốn làm gì con dâu
thì cũng phải khóa cửa nẻo lại cho đàng hoàng rồi, ai bảo con ngu bây giờ lại còn đổ tội
cho ai mà bày cái bộ mặt đưa đám kia ra đấy? Có tin mẹ vào cắt hết lông mi của con
không?”
“Hơn nữa bây giờ nhà đang có khách, dù sao con cũng nên đối xử lịch sự với Vũ Tuyết một chút, hai đứa cũng đều là người quen cả".
Bà nói rồi quay đi, để lại cho Lạc Anh một gương mặt ngơ ngác.
Vậy mà bà lại quy hết mọi tội lỗi lên đầu anh sao? Còn không phải là do bà cùng cái chị già kia vào phòng người ta mà không chịu gõ cửa à?
“Lạc Anh, mẹ anh nói đúng. Dù sao Vũ Tuyết cũng là khách, hơn nữa chân cô ấy còn đang đau như vậy.”
“Nếu không phải là khách thì anh đã sớm ném cô ta đem làm mồi cho cá rồi, dám phá hỏng những giây phút thăng hoa của anh à?”
Lạc Anh càng nói lại càng tức, ngẫm lại thì đúng là mọi rắc rối đều bắt đầu từ lúc Vũ Tuyết xuất hiện. Còn lại anh suýt chút hiểu lầm cô, bị cô ruồng bỏ rồi.
“Tới bây giờ mà vẫn còn phân biệt mẹ anh, mẹ em sao?”.
Lạc Anh nhanh chóng lảng qua câu hỏi khác. Vừa trùng hợp, vừa quay đầu thì đập vào mắt anh chính là cái chân nhỏ đang bị băng bó của cô. Lạc Anh chạm nhẹ tay lên đó, cũng thấy được Tịch Ly hơi chau mày: “Đau lắm sao?”
Anh ân cần hỏi han cô.
“Không có”
Tịch Ly lắc lắc đầu đáp lại.
“Em nói dối”. Rõ ràng vừa nãy cô đã chau mày, làm sao mà không đau cho được. “Em tháo ra đi, anh giúp em sát trùng. Dù sao băng bó lại như vậy sẽ khiến vết thương lâu
lành hơn đấy.”
“Anh biết làm mấy việc như sát trùng vết thương sao?” “Anh không biết. Nhưng anh có thể thử” Lạc Anh vụng về tháo bằng trắng đang buộc nơi cẳng chân cô ra, nhìn có chút ngốc nghếch nhưng thật sự là làm cho cô cảm động.
Trước tới giờ, anh chính là người đàn ông đầu tiên đối xử với cô tốt đến thế, rất dịu dàng, rất ôn nhu.
Tịch Ly cũng không vùng vẫy, cô chờ đợi Lạc Anh lấy hộp cứu thương trong tủ ra, cũng kiên nhẫn chờ anh xử lí vết thương giúp mình. Có thể nói Lạc Anh vô cùng cẩn thận, anh chỉ sợ làm Tịch Ly đau, cho nên vô cùng tỉ mỉ mà sát trùng vết thương giúp cô, cẩn trọng đến mức căng thẳng khiến mồ hôi đổ đầy trên trán.
Loay hoay một lúc, cuối cùng Lạc Anh cũng thu được kết quả khiến anh khá hài lòng. Nhưng vẫn có một điều khiến anh vô cùng lo lắng: “Vết bỏng này liệu có để lại sẹo không? Anh thấy vết thương nặng đến vậy, hay là anh đưa em đi bệnh viện nhé?” “Hả, không cần đâu, em nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi, dù sao cũng chỉ là một vết bỏng nhỏ”
Tịch Ly vội xua tay khước từ, thật ra cô không thích những nơi như bệnh viện cho lắm. Vì sức khỏe mẹ cô vốn yếu, nên từ nhỏ cô thường xuyên phải lui tới đó thăm bà, cũng vì vậy mà giữa cô và mẹ đã có nhiều chuyện không tốt xảy ra. “Nhưng anh lo lắng”