Tịch Ly vì cực độ lo lắng mà giọng không kìm nén được liền run lên, thím Cố nhìn
cô một cái, âm thanh nhẹ nhàng vang lên, giúp cô trút bỏ đi tảng đá nặng trong
lòng:
“Thiếu Phu Nhân, Thiếu Gia đã không sao rồi. Viên đạn đã được lấy ra, mặc dù mất hơi nhiều máu nhưng cậu ấy đã qua cơn nguy kịch rồi. Hiện tại chỉ cần nghỉ ngơi một lát liền sẽ tỉnh”
Nghe Thím Cố nói vậy, khóe mắt Tịch Ly liền ẩm ướt. Cô đưa tay lên dụi dụi khóe mắt mình, cười mếu máo nói: “Vậy thật tốt quá rồi”
“Mặt cô đỏ quá, cô bị sốt sao?” Thím Cố lúc chạm vào cô ban nãy cảm thấy thân nhiệt cô hơi cao, bây giờ quan sát mới thấy sắc mặt Tịch Ly quả thật hơi ửng đỏ, cho nên bà liền suy đoán cô vì bị ngâm nước mà ầm lên cơn sốt.
Tịch Ly đưa tay chạm lên trán mình, quả thật cảm thấy nóng. Cho nên liền gật đầu đáp lại lời thím Cố: “Chỉ hơi sốt một chút thôi ạ, nhưng không sao đâu. Bây giờ thím dẫn cháu qua chỗ Lạc Anh được không ạ?” “Không được đâu.”
Cố Hải ngay lập tức từ chối cô, sau đó mở cặp lồng ra, bên trong là cháo thịt bằm thơm phức. “Dù sao thiếu gia cũng chưa tỉnh lại. Phu nhân đã dặn dò tôi phải chăm sóc kĩ lưỡng cho cô, dạo này thân thể cô đang không tốt.”
Cố Hải nói rồi múc lên một thìa cháo đem tới trước miệng Tịch Ly. Tịch Ly mặc dù hơi ngại ngùng, nhưng quả thật cơ thể cô bây giờ đang cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn vận động một chút nào, cho nên cũng không cố gắng khước từ nữa mà đồng ý chấp nhận ý tốt của thím Cố.
Ăn uống xong, mắt Tịch Ly liền díp lại. Từ khi có bầu cô luôn ngủ rất nhiều, tuy không có cảm giác thèm ăn nhưng mọi lúc đều buồn ngủ, mọi vận động thường ngày đều giống như đồng loạt trì hoãn lại, nhường chỗ cho giấc ngủ của cô.
Cố Hải thấy Tịch Ly lim dim mắt, bà bảo cô chợp mắt đi một lát, đợi sáng mai tỉnh dậy có lẽ sẽ gặp được Lạc Anh rồi. Nhưng Tịch Ly lại không muốn chờ đợi, cô muốn ngay lập tức gặp Lạc Anh.
“Thím Cố, thím có thể dẫn cháu tới chỗ Lạc Anh không? Cháu... Chỉ nhìn anh ấy một lát thôi cũng được.” Tịch Ly nắm lấy tay Cố Hải, cô thật hi vọng bây giờ có thể nhìn thấy anh. Cho dù Lạc Anh bây giờ không trò chuyện với cô, nhưng được đứng từ xa nhìn anh, cô cũng thấy yên tâm hơn phần nào. “Một chút thôi đấy nhé.” Thím Cố chấp nhận lời đề nghị của cô, bà dẫn cô đến phòng hồi sức nơi Lạc Anh
đang nằm.
Lúc Tịch Ly bước vào trong, anh vẫn còn đang ngủ say, nhưng chân mày Lạc Anh đang chau lại, có lẽ ngay cả ở trong mơ anh cũng cảm thấy đau đớn. Thím Cố chủ động rời đi để cho cô và Lạc Anh có không gian riêng, quả nhiên bà ấy
vừa rời đi, tuyến phòng ngự của Tịch Ly liền sụp đổ, nước mắt cô rơi xuống, tí tách rớt
trên mu bàn tay Lạc Anh:
“Lạc Anh, thật xin lỗi.”
Tịch Ly áp má mình lên tay anh, cảm nhận được bàn tay Lạc Anh đang lạnh toát,
hoàn toàn không tỏa ra hơi ấm nồng đậm như bình thường. Chính vì vậy cô càng
cảm thấy dằn vặt bản thân hơn, nếu như không phải vì bảo vệ cô, Lạc Anh bây giờ
cũng sẽ không phải chịu nhiều đau đớn như vậy.
“Lạc Anh, anh mau mở mắt ra đi có được không?”
Bây giờ Tịch Ly không có mong muốn gì ngoài việc Lạc Anh có thể nhanh tỉnh lại. Từ khi anh thay cô đỡ phát đạn đó, tất thảy những hoài nghĩ cùng uất hận đối cô đối với anh đều đã tan đi cả, anh đã sẵn sàng vì cô mà không màng đến an nguy của bản thân mình như vậy, thì hà cớ gì Tịch Ly cứ phải ghi mãi lỗi sai của anh ở trong lòng?
Tịch Ly cứ yên lặng nắm tay Lạc Anh như vậy, cơn buồn ngủ ập đến bất chợt khiến cho mi mắt cô thấy nặng như dính bùn, từ từ mà khép xuống. Tịch Ly ngủ bên cạnh Lạc Anh cho tới tận bảy giờ tối, Lạc Phu Nhân đã đi vào phòng bệnh nhưng cũng không nỡ đánh thức cô. Bà còn lấy điện thoại ra, ghi lại khoảnh khắc đẹp này giúp con trai, sau này có thể làm điều kiện trao đổi bức ảnh này để lấy sự ngoan ngoãn của anh thêm một thời gian dài nữa.