Lạc Anh nhìn Cố Hy ngã sõng soài trên nền đất, anh không nhịn được mà đưa tay lên che miệng cười. Tưởng là gan lớn thế nào, vậy ra chỉ mới dọa nạt một chút thôi mà cô ta đã sợ đến mức này rồi sao? “Lạc Tổng, chúng tôi đến rồi Một trong ba gã kia tiến lại phía anh, kính cẩn cúi đầu nói.
“Tới rồi thì tốt.”
Lạc Anh hài lòng gật đầu, sau đó chỉ ngón tay mình về phía Cố Hy, thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ nói: “Các người biết phải làm gì rồi chứ?” “Chúng tôi đương nhiên hiểu, sẽ không làm anh thất vọng đâu. Còn về vấn đề tiền
bạc.
“Đợi một chút.”
Lạc Anh không vội vàng đáp lại họ, tầm năm phút sau quả nhiên lại có thêm người tới.
Người vừa mới tới là Diệu Tấn, anh ta xách theo một vali đen. Nhìn người phụ nữ đang mặt mày trắng xanh ngồi trên mặt đất, còn có trong nhà kho cũ kĩ còn có mấy tên đàn ông cao to, mà chủ tịch hôm nay lại mang một dáng vẻ chết chóc khác xa so vưới bình thường, cổ họng Diêu Tấn khẽ cổn động, có chút cảm thấy lạnh sống lưng. “Chủ tịch, anh cần nhiều tiền thế này để làm gì?”
Diêu Tấn trao cái vali kia vào tay Lạc Anh, số tiền này nếu so với gia tài của Lạc Anh thì chỉ là một con số nhỏ mà thôi, nhưng so với người bình thường như Diêu Tấn thì cái vali chưa đầy tiền kia đã là một khối tài sản có giá trị khá lớn rồi. “Ừ, có việc” Lạc Anh đón lấy đồ từ tay Diêu Tấn, sau đó ném qua cho tên đàn ông xăm trổ kia. Hắn vừa bắt được cái vali liền vội vàng mở ra, nhìn vào trong thấy toàn là tiền đô, gã cầm lên một cọc đưa lên mũi hít một hơi sâu, xác nhận mùi tiền lan tỏa trước cánh
mũi mình liền cười khà khà gật đầu khoái chí: "Tốt, tốt lắm. Anh em chúng tôi nhất định sẽ không làm Lạc Tổng dây thất vọng” Nói rồi hắn quay qua nhìn mấy gã to con đứng phía sau, lớn giọng nói: “Anh em đâu, lôi con đàn bà đó ra xe đi. Hôm nay chúng ta có trò vui chơi rồi” “A! A! Chúng mày mau thả tao ra. Sao lũ mọi rợ chúng mày dám động tay vào tao hả?"
Cổ Hy bị hai gã đàn ông nắm lấy hai bên tay, cô ta liền điên cuồng dãy dụa, gào đến mức giọng cũng lạc cả đi.
“Chủ tịch!”
Diêu Tấn bị một màn hỗn loạn trước mắt làm cho giật mình, anh ta cũng không ngu ngốc đến mức không nghĩ ra số tiền mình vừa đưa tới chính là điều kiện để thực hiện giao dịch giữa Lạc Anh và đám người to con kia về cô gái đang khóc lóc thảm thương mà dãy dụa. "Chuyện này là thế nào vậy? Anh không phải định làm gì quá đáng với cô ta đấy chứ?” “Không phải chuyện của cậu, coi như không thấy đi.” Lạc Anh ném cho Diêu Tấn một ánh mắt lạnh lẽo rồi rời khỏi nhà kho, để lại Diệu Tấn
một mình đứng ngơ ngác. “Anh bạn à, cậu cũng nên sớm rời đi thôi. Không phải việc của mình thì đừng để ý
quá.”
Trương Hào vỗ vỗ lên vai Diêu Tấn mấy cái rồi gật đầu ra hiệu cho mấy tên đàn em lôi Cố Hy đi, mặc kệ cho cô ta gào thét. “Con mẹ nó, làm gì mà la như lợn bị chọc tiết vậy? Đứa nào đó bịt miệng nó lại đi” Trần Hào khó chịu lên tiếng, một tên nghe thấy cây liền chạy ra xe lấy băng dính bịt miệng Cố Hy lại.
Giờ đây Cố Hy giống như cá nằm trên thớt chỉ có thể vô lực dãy dụa, nước mắt cô ta đã sớm lăn dài trên hai gò má. Nhưng chẳng có một ai thương xót cho cô ta, Diêu Tấn suy nghĩ một hồi lâu cũng quyết định rời đi, bởi lẽ anh ta tin tưởng Lạc Anh. Làm việc dưới trướng Lạc Anh lâu như vậy rồi, Diêu Tấn đương nhiên hiểu anh không phải là loại người tùy ý, sẽ không bao giờ hành động mà không có lí do. Cho nên cô gái kia hiện tại trong bi thảm như vậy, chắc chắn là do cô ta đã gây ra
chuyện tày đình nào đó khiến cho Lạc Anh không thể nào tha thứ nổi.
"Ha ha, cái gì cơ? Tịch Ly nhập viện à?” ở trong biệt thự riêng của Quân Thành, Tịch Nhuệ vui vẻ nhận điện thoại rồi cười nói.
“Làm tốt lắm, tiếp tục báo các tình hình của cô ta cho tôi đi. Nếu anh làm tốt hơn tôi sẽ còn thưởng lớn”
Tịch Nhuệ cười khà khà ngồi trên giường, thỏa mãn ngã lưng nằm xuống dưới nệm êm, không hề hay biết ở bên ngoài cửa đã có một bóng dáng nãy giờ đứng nghe thấy được cuộc trò chuyện của mình.
Thím Trương che miệng trừng lớn mắt, bà rón rén bước chân rồi đi xuống dưới nhà. Mới gần đây không phải Tịch Ly còn khỏe mạnh đến thăm lão phu nhân sao, làm sao bây giờ lại đang nhập viện rồi?
“Thím Trương, có chuyện gì mà nhìn bà kinh hồn bạt vía vậy?” Quận Thành thấy thím Trương suýt thì đụng đầu vào góc cầu thang liền lên tiếng hói.