Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly (Tác giả: Lục Phiên Nhiên) - full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh...Lưu manh"

Tịch Ly đỏ mặt mắng Lạc Anh, chân tay khua loạn xạ muốn đuổi anh xuống dưới.

Hiện tại, cô cảm thấy hối hận rồi.Ban nãy cô không nên chủ động hôn anh, không nên khiêu khích anh.

Ai bảo cô ngu ngốc tự đi tìm khổ rồi hiện tại bị Lạc Anh trêu đùa như vậy chứ? "Ai mới là đồ lưu manh đây hả? Ban nãy là ai chủ động hôn tôi chứ?"

Lạc Anh nhếch môi tà mị nhìn Tịch Ly, bàn tay chắc như gọng kìm cố định hai tay nhỏ của cô trên đầu, không cho phép cô tự do cựa quậy.

Tịch Ly cảm nhận được rất rõ ràng nơi nam tính của anh bắt đầu có phản ứng.

Lạc Anh hiện tại cũng đang cởi thắt lưng ra.

Sau một lớp quần lót mỏng cô vẫn có thể hình dung nó hùng dũng đến cỡ nào cho nên liền lắc đầu nguầy nguậy: "Không...Không được đâu."

"Đây là cô tìm đến"

Ánh mắt Lạc Anh lúc này đã đỏ ngầu, bản thân anh đã cố gắng nhịn đến phát đau.

Nhưng ngay lúc anh tiến sát lại nơi nữ tính của cô mà chuẩn bị tiến vào, cái người phụ nữ này đột nhiên lại khóc nấc lên, khiến cho anh phải đưa tay lên đỡ trán mà nói: "Này cô.Cô khóc cái gì chứ?"

Phụ nữ đúng là sinh vật khó hiểu mà.

Giây trước còn nô đùa với anh, giây sau lại giống như oán phụ nhìn anh mà bật khóc.

Tịch Ly quẫy đạp hai chân, tay nhỏ bị anh ấn trên đỉnh đầu đã hơi đau mỏi, giọng cô khàn đi mà nói: "Em đã nói anh không được làm vậy mà.Em đang mang thai đó.Nếu như bây giờ hai chúng ta vận động sẽ làm ảnh hưởng đến bé con "

Tịch Ly vừa nói vừa thút thít, cô hiện tại thật sợ anh sẽ bị dục vọng lấn át đi lý trí mà không nghe lời cô nói.

Vì chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần đầu.

Lúc trước cô chỉ chủ động hôn anh một cái mà Lạc Anh đã không khống chế được tâm tình rồi, huống gì bây giờ đối với anh lại đột nhiên cuông nhiệt như vậy, cô có chút...

nghi ngờ khả năng tự chủ của bản thân của anh.

"Chết tiệt."

Lạc Anh vừa nghe cô nói xong liền đem đầu mình chôn xuống hõm vai cô, sau đó hơi dời đầu lên phía trên, cắn vào cần cổ trắng nõn của cô một cái.

"Cô thật là biết cách hành hạ người khác đó, mèo hoang nhỏ."

Anh nói rồi xoay người ngồi xuống khoảng giường trống bên cạnh cô, để cho Tịch Ly có thể thoải mái mà hô hấp như bình thường.

Vậy là...xong rồi đó hả? Mặt Tịch Ly đỏ lựng ngồi bật dậy sửa sang lại trang phục, trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó chính là: Bỏ trốn.

Nhưng cô chỉ vừa mới đi ra đến cửa thôi đã bắt gặp hai ông bà họ Lạc đứng sát bên cạnh cửa mà đưa tay lên che miệng giả vờ ho rôi nhìn cô cười cười mà nói: "Bố mẹ cái gì cũng chưa thấy hết.Hai đứa...Hai đứa cứ tiếp tục đi."

Mộ Tuyết Dung cười đến tươi mà nói.

"Làm gì thì làm, nhưng hai đứa cũng phải để ý tới em bé trong bụng đấy.Dù thai khỏe nhưng vẫn còn trong giai đoạn nhạy cảm mà, cẩn thận thì tốt hơn."

Lạc Cẩm giúp vợ mình bồi thêm một câu, khiến cho Tịch Ly càng đỏ mặt hơn mà định cắm đầu chạy đi.

"Chị!"

Cô vừa mới chạy lên được mấy bước thì đã có người gọi cô.

Cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy từ phía xa là Tịch Nhuệ đang chạy tới, còn vẫy tay gọi gọi cô.

"Tịch Nhuệ?"

Tịch Ly không ngờ là em gái cô lại tới sớm như vậy.

Cũng đã hơn một tuần rôi cô chưa gặp Tịch Nhuệ, sốt vó muốn biết con bé những ngày qua đang ở đâu cho nên cũng bước chân nhanh dần về phía cô ấy.

"Mấy ngày hôm nay em đã ở đâu vậy hả? Mãi mới chịu gọi cho chị."

Giọng Tịch Ly có chút trách móc vang lên.

Tịch Nhuệ ôm lấy cô, sau đó võ vỗ lên lưng cô mà nói: "Chị đừng giận mà.Mấy ngày qua em đi tìm chỗ ở, còn đi tìm việc nữa cho nên hơi bận rộn.Có thời gian rảnh là em gọi cho chị đầu tiên đó, cho nên chị không được trách em đâu"

"Được, không trách thì không trách."

Tịch Ly bật cười thành tiếng khi nghe thấy giọng điệu giống như đang làm nũng của Tịch Nhuệ, sau đó buông hai cánh tay đang ôm lấy cô ấy ra.

"Sao đột nhiên em lại muốn tìm chỗ ở riêng vậy, còn cả đi làm nữa, việc này là sao?"

Cô cho rằng với tính cách của Tịch Nhuệ thì cô ấy sẽ không chủ động đến một nơi xa sinh sống để rồi tự mình vật lộn.

Tính tình của Tịch Nhuệ ưa náo nhiệt, luôn thích cảm giác ở bên cạnh người thân, làm sao có thể chịu được sự cô quạnh ở một nơi xa cơ chứ? "Không có gì, chỉ là ở chỗ cũ quen rồi, đột nhiên muốn thay đổi chuyển qua sống ở một nơi mới thôi."

Tịch Nhuệ tươi cười một cách vô cùng tự nhiên nhìn cô mà nói.

Vì dù sao cô ấy cũng đâu thể bảo là do cãi nhau với Quân Thành nên bản thân mới kích động rời đi được.

Mặc dù yêu Quân Thành là thật, nhưng Tịch Nhuệ muốn bản thân mình vẫn phải giữ lại một chút tôn nghiêm.

"Là vậy sao? Sống tự lập cũng tốt, nhưng mẹ có lễ rất nhớ em, em vẫn là nên thường xuyên vê thăm mẹ một chút."

"Em biết rồi mà"

Tịch Nhuệ gật gật đầu nhìn Tịch Ly.

Lạc Anh nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào liên đẩy cửa đi ra.

Vừa trông thấy anh, hai mắt Tịch Nhuệ mở lớn lộ ra vẻ bất ngờ và kinh ngạc: "Lạc Anh, anh đây là làm sao vậy?"

Sao đầu lại quấn băng thế kia? Người đàn ông này đi đứng không cẩn thận rồi va đầu vào đâu đấy hả? Ai đây? Đó là câu hỏi đầu tiên vang lên trong đầu anh ngay khi nhìn thấy Tịch Nhuệ.

Bố mẹ Lạc Anh thấy em gái Tịch Ly đến cũng rất niềm nở mà chào hỏi, thể hiện sự quan tâm đối với cô ấy: "Cháu là em gái của Tịch Ly nhỉ? Có thời gian thì đến nhà bác chơi với Tịch Ly nhé, hai chị em gần gũi nhau một chút sẽ tốt hơn."

"Cảm ơn bác, cháu sẽ tiếp thu đề nghị này.Vậy lần tới có gì cháu sẽ tới nhà bác nhé."

"Được chứ, bất cứ lúc nào cũng được.Sau này đều sẽ trở thành người một nhà cả mà, không cần phải câu nệ"

Mộ Tuyết Dung tươi cười nhìn Tịch Nhuệ, sự ấm áp của bà khiến cho Tịch Nhuệ cảm thấy rất nhanh đã hòa nhập được với không khí xung quanh.

"Vậy chị, cái tin tức mà em gửi ấy, chị đã xem rồi chứ?"

Tịch Nhuệ ghé sát vào tai Tịch Ly mà hỏi nhỏ, âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

Tịch Ly đương nhiên đã xem qua, cô bình thản gật đầu.

Trông thấy biểu cảm không mặn không nhạt này của chị, Tịch Nhuệ không tránh khỏi sẽ cảm thấy bất ngờ khi Tịch Ly có thể giữ thái độ bình tĩnh như thế.

Nào như là Tịch Nhuệ, e là cô đã sớm sửng cồ lên rồi, chứ chẳng có chuyện có thể bình tĩnh đến thế này đâu.

"Chị thật sự không sao chứ?"

Tịch Nhuệ lo lắng mà hỏi lại Tịch Ly.

Cô không phải...Là đang cố tỏ ra mạnh mẽ đấy chứ? Tịch Ly thấy em gái lo lắng cho mình như vậy, đương nhiên tâm tình cô vô cùng vui vẻ.

Nhưng không vì thế mà cô cho phép bản thân mình yếu đuối, rất nhanh chóng liền läc đầu rồi xua tay: "Chị đương nhiên là không sao rồi.

Mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, làm sao có thể tác động đến chị được cơ chứ?"

"Vậy chị đã biết cô gái trong đoạn video kia là ai chưa?"

"Ừ, đã biết"

Tịch Ly đáp lại lời Tịch Nhuệ.

Không muốn biết cũng không được, vì dù sao hung thủ cũng đã tự tìm đến cửa rồi, cô còn có thể nhắm mắt làm ngơ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK