Tịch Nhuệ đi vào bếp rồi trở ra, trên tay cầm theo một cốc nước lọc còn hơi ấm ẩm mới được rót ra. Người kia cũng rất không khách khí mà cầm lấy rồi uống cạn một hơi. Nhìn cô ta như vậy Tịch Nhuệ thật lo lắng sợ cô ta vội vàng mà bị nghẹn nước mắt, cho nên liền lên
tiếng can ngăn: “Cứ uống chầm chậm thôi. Bên trong vẫn còn rất nhiều đấy, có khát thì cứ vào rót thêm.”
Cô gái kia uống xong thì mới cất cốc qua một bên rồi lên tiếng giới thiệu: "Xin lỗi cô, thật là khiếm nhã quá. Cảm ơn cô đã cứu hai mẹ con tôi, nếu không bây giờ tính mạng của chúng tôi đã bị đe dọa rồi.” “Làm sao mà cô lại bị truy đuổi vậy?” Tịch Nhuệ thắc mắc lên tiếng hỏi. “Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là vì... họ đang muốn giết đứa con trong bụng tôi” Cô gái kia vừa dứt câu thì hai mắt liền ẩm ướt, nước mắt lại tí tách rơi ra. Cái người này sao mà lại dễ khóc như vậy chứ? Khóe môi Tịch Nhuệ giật giật rồi đi lấy khăn giấy đưa cho cô ta lau đi nước mắt, cũng vỗ vỗ tay mình lên lưng cô ta để trấn an:
“Cuộc sống của cô xem ra cũng vất vả quá nhỉ? Tốt hơn là sau này nên cẩn thận một chút, đừng tự tiện đi ra ngoài một mình như vậy, bảo chồng cô đi cùng cho an toàn? “Tôi. Tôi không có chồng” Giọng cô gái kia rụt rè nói.
“Sao cơ?” Đôi đồng tử của Tịch Nhuệ vì ngạc nhiên mà mở lớn. Không có chồng, vậy thì đứa bé trong bụng cô ta làm sao đây? Không phải sẽ giống như trong phim, mấy cô gái xinh đẹp bị mấy gã tay chơi gạ gẫm làm cho mang bầu rồi phải bỏ trách nhiệm, muốn giết người diệt khẩu đấy chứ? “Ba của đứa bé không chấp nhận mẹ con tôi. Cho nên tôi mới phải trốn chui trốn nhủi như thế này. Vì nếu như để người nhà anh ấy tìm ra, họ sẽ giết tôi mất” “Gia đình anh ta có vẻ như rất có thể lực nhỉ?”.
Tịch Nhuệ cảm nhận được cơ thể cô ta đnag run lên thông qua cảm giác chân thật từ bàn tay mình đang tiếp xúc với tấm lưng gầy của cô ta cho nên liền lên tiếng nói.
Người kia do dự một lúc rồi cũng gật đầu: “Rất giàu có. Anh ấy là một người cực kì tài giỏi và ưu tú. Nhưng cả đời này có lẽ chúng tôi cũng không có cơ hội đến bên nhau, vì anh ấy đã sắp sửa kết hôn rồi”
Tra nam!
Trong lòng Tịch Nhuệ thầm mắng tên khốn đó. Tại sao lại có thể ăn ốc đổ vỏ, giàu có cái gì chứ? Vứt bỏ trách nhiệm thì đều là lũ đàn ông đáng khinh cả, cô gái này cũng thật là tội nghiệp quá đi, có vẻ như còn rất lưu luyến anh ta thì phải. “Thôi bỏ đi mà làm người. Quên anh ta đi, trước mắt là cô phải sống vì đứa con trong bụng mình đã. Bụng cô vẫn còn nhỏ nhỉ? Mới là mấy thánh đầu sao?” “Ừ, đã hai tháng rưỡi rồi. Cho nên cái bụng này, vẫn có thể tính là đã to rồi đấy chứ? “Nếu cô thấy lo lắng thì cứ ở đây thêm một lúc cũng không sao. Dù sao chỗ này cũng chỉ có một mình tôi” “Như vậy cũng được hả? Sẽ không làm phiền tới cô sao?”. “Không hề gì?
Tịch Nhuệ nói rồi vơ lấy điều khiển bật ti vi lên. Trên kênh tin tức lúc này vẫn đang rộ lên tin tức Lạc Anh và Tịch Ly sắp kết hôn.
Trong vô thức, Tịch Nhuệ cảm thấy thật ngưỡng mộ chị gái mình. Có một hôn lễ thế kỉ, tận tình được cánh truyền thông lăng xê. Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, chân mày Tịch Nhuệ liền chau chặt lại khi thấy tin tức tiếp theo.
Lạc Tổng của tập đoàn Lạc Thị lăng nhăng, là kẻ bắt cá hai tay, bỏ mặc người yêu đang mang bầu để cưới tiểu thư Tịch Gia. Chính cô gái trong cuộc cũng đã lên tiếng.
Ngay sau đó là một đoạn video mà nhân vật đã được làm mờ mặt. Cô gái đó khóc rất thảm thương, nói cái gì mà Lạc Anh rõ ràng đã hứa sẽ cho cô ta một danh phận, là người yêu của anh đã mấy năm nhưng anh không nói không rằng lại khiến cô ta mang bầu rồi bỏ đi lấy VỢ. Nói cái gì mà cô ta tôn trọng quyết định của anh, cũng cam lòng một mình nuôi con. Nhưng không muốn con mình trở thành trẻ mồ côi, muốn nó có một danh phận để không thua thiệt với bạn bè.
Khóe môi Tịch Nhuệ hơi co giật. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi chưa cập nhật tin tức thôi mà chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
Lạc Anh mà lại là gã đàn ông lăng nhăng có quan hệ ngoài luồng sao? Chuyện này cũng thật quá khó tin rồi, ngày thường anh ta luôn bám lấy chị gái cô như hình với bóng vậy mà, thời gian đâu mà ra ngoài lén phén với người phụ nữ khác chứ? Cái người này là đang bịa đặt sao?
Tuy là đã che mặt nhưng Tịch Nhuệ vẫn cảm thấy bản thân nhất định là đã gặp qua người này ở đâu đó rồi.