Anh nở một nụ cười miễn cưỡng sau đó xuống khỏi giường, đóng cửa phòng rời đi. Tịch Ly trong dạng nhếch nhác nằm trên giường lớn, hô hấp cô sớm đã trở nên hỗn loạn. Không phải là cô không thấy được sự đau khổ trên gương mặt anh nhưng Tịch Ly cũng rất khổ tâm, cô không biết bản thân mình nên làm sao mới tốt.
Lần nữa Tịch Ly rời khỏi phòng đã là lúc quá trưa, cô có chút đau đầu rời khỏi giường, tay kéo lấy cái vali đang được đặt ngay trước cửa. “Tịch Ly?”
Lúc này cô mới chú ý Lạc Phu Nhân đã ngồi trong phòng khách từ bao giờ, giọng bà nhẹ nhàng gọi tên cô.
“Bác gái.” Tịch Ly ngượng ngùng càng siết chặt lấy tay kéo vali, nghĩ tới cảnh tượng vừa xảy ra ở trong phòng ban nãy, đột nhiên cô cảm thấy áy náy với Lạc Phu Nhân khi đã làm con trai bà một người vốn luôn tươi tắn lại phải bày ra bộ dạng đau thương như ban nãy.
“Làm sao vậy? Cái đồng hành lí kia là sao?” Mộ Tuyết Dung hoảng hốt khi nhìn thấy cali trên tay cô, còn có cả cái chân nhỏ đang được quấn băng trắng của cô nữa.
“Trời ơi, còn chân của con nữa, làm sao lại phải băng bó kín như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Bác gái, không sao, không sao. Vết thương này là do con bất cẩn lúc nấu ăn”.
Mộ Tuyết Dung đặt tay lên trước ngực mình, bà cảm thấy áy náy. Làm sao bà lại quên mất lúc nấu anw kia không chỉ có mình Vũ Tuyết mà Tịch Ly cũng đang ở cạnh bếp hơn nữa nồi canh còn rơi xuống gần cô nhất, làm sao có thể khiến cô không bị thương được? “Đứa nhỏ ngốc này, đau lắm có phải không?”
Bà đưa mắt nhìn về vết thương kia, trong ánh mắt bà tràn đầy lo lắng, giống như tình thương của một người mẹ đối với con.
Mę sao?
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ quan tâm cô như vậy. Từ nhỏ, mẹ của Tịch Ly sức khỏe đã không tốt, người mà bà ấy yêu quý lại là em gái Tịch Nhuệ của cô, cho nên đây có thể coi là lần đầu tiên cô miễn cưỡng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ.
“Mẹ con không phải là không thương con. Chỉ là do sức khỏe mẹ con không tốt nên..."
“Sức khỏe mẹ không tốt nên tình thương của mẹ chỉ đủ khỏe để đặt lên người Tịch Nhuệ thôi sao? Còn con thì sao? Mẹ không nghĩ tới con cũng là con của mẹ, con cũng chỉ là một đứa trẻ yếu đuối cần mẹ che chở sao? Ngụy biện!”
Năm đó mười tuổi, lần đầu tiên cô lớn tiếng với người trong nhà. Cũng là lần đầu tiên, cô bị bố cho ăn một cái tát. “Hỗn xược. Thu lại lời nói của con mau”. “Con không thu lại, làm sao con phải thu lại? Con ghét bố mẹ, ghét cả cái nhà này!” “Tịch Ly...” Cuối cùng mẹ cô cũng buông đũa xuống, hướng mắt nhìn về phía cô. Nhưng tại sao bà lại nhìn cô bằng ánh mắt bị thương như vậy? Cô nói gì sai sao? Nhìn bà như vậy, cô chỉ thấy thật giả tạo, thật buồn nôn.
“Giả dối”
Tịch Ly buông lười hướng thẳng về phía bà rồi lao người chạy đi. Lạc Phu Nhận thấy Tịch Ly đang thất thần, khóe mắt cô còn chảy ra vài hạt châu trong suốt, bà liền tiến lên phía trước dùng khăn lau đi giúp cô: “Đau lắm sao? Hay là bây giờ mẹ bảo Lạc Anh đưa con đi bệnh viện nhé?” “Sao ạ? Bác vừa nói mẹ sao?” Tịch Ly bị câu nói kia của Lạc Phu Nhân lay tỉnh lại, cô mở to hai mắt đen tròn kinh ngạc mà nhìn bà.
“Còn không phải sao? Con và Lạc Anh không phải đang quen nhau à? Lần đầu tiên gặp mặt ta đã tận mắt thấy hai đứa ôm nhau thắm thiết, tuổi trẻ quả thật là tốt mà”
Lạc Phu Nhận đặt tay lên má, mỗi bà nở một nụ cười giống như làm cả gương mặt đều sáng lên, trông vô cùng phúc hậu.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tịch Ly trong thoáng chốc đỏ bừng, cô kịch liệt lắc đầu xua tay: “Bác gái, không phải đầu, con với anh ấy không phải là loại quan hệ ấy. Bọn con chỉ là b..” “Không cần phải ngại đầu. Bác ủng hộ hai đứa đến với nhau” . Lạc Phu Nhân cười cười đặt tay lên vai cô, bà cảm thấy đứa nhỏ này quả thật rất đáng yêu. “À mà Lạc Anh đầu, nó còn chưa về nhà sao? Mẹ thấy nó đã rời khỏi bệnh viện từ nửa đêm rồi mà?”
Tịch Ly quả thật chưa thích nghi được với cách xưng hô này. Nhưng nghe tới Lạc Anh về nhà lúc nửa đêm, đêm qua còn không đắp chăn nên trong lòng Tịch Ly không phải dấy lên sự lo lắng.
“Con có gặp qua anh ấy rồi, có lẽ là đang ở trên phòng” Lạc Phu Nhân gật đầu rồi kéo tay cô lên phòng Lạc Anh, bà còn chưa hết thắc mắc làm sao cô lại kéo vali ra đây giữa ban mày ban mặt như vậy. Chẳng lẽ là hai đứa trẻ nhà bà vừa cãi nhau sao?
“Này, con trai?”
“Lạc Anh, Lạc con?” Lạc Phu Nhân gõ cửa dồn dập mà không thấy ai trả lời, bà điên tiết vặn luôn tay nắm cửa. Vậy mà thần kì chưa, thằng con quý tử luôn bảo mật tuyệt đối không gian riêng tư của bà hôm nay lại không có khóa cửa.