Mục lục
Truyện Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly (Tác giả: Lục Phiên Nhiên) - full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng anh đang không tốt, chính vì vậy anh muốn lan tỏa điều này tới người xung quanh, mà đặc biệt là Diêu Tấn. Lạc Anh bắt đầu bắt tay vào xử lý đống công văn trợ lý vừa đem tới, anh đang có dự định thời gian sau này sẽ ở nhà làm việc, cho tới khi Tịch Ly sinh. Một loạt chuyện không hay xảy ra dồn dập trong thời gian qua quả thực đã dọa anh đến hồn bay phách lạc rồi, cho nên những ngày tháng sau này Lạc Anh muốn hoàn toàn đảm bảo được an toàn cho Tịch Ly. Cho dù cô không cho anh động chạm, nhưng anh cũng tình nguyện đứng từ xa dõi theo và bảo vệ cho cô, còn là vì đứa bé của hai người nữa. 

Ừm, Lạc Anh đang rất kì vọng thật sự là cô đang mang thai ba đứa bé. Tên của ba ba đứa trẻ, anh cũng đã nghĩ ra luôn rồi. Lần lượt sẽ là Lạc Lạc, Lạc Bách, Lạc Hạ. Chỉ nghĩ tới việc ba đứa bé của anh có mặt trên đời thôi, mà lạc Anh đã không giấu được nụ cười trên môi rồi. 

Tịch Ly lúc này đã di chuyển xuống nhà bếp, uống một cốc nước xong quả nhiên cổ họng cô đã không còn khô khốc nữa. Chỉ mới hơn một giờ chiều thôi nên mọi người đều đang ngủ trưa cả rồi, bên ngoài mưa rả rích, Tịch Ly đứng trước cửa sổ bằng kính lớn, đưa mắt nhìn ra bầu trời xám xịt, những ngày mưa như vậy bao giờ cũng khiến cho nhịp sống xung quanh ta chậm 

đi, tâm trạng căng thẳng của con người cũng được tiếng mưa tưới mát mà dịu lại. 

Tịch Ly cứ đứng nhìn mưa như vậy, bỗng nhiên cô lại cảm thấy bản thân muốn ra ngắm vườn hoa. Dạo trước cô có trồng một vài bông bách hợp, không biết dạo này nó thế nào rồi. 

Tịch Ly nghĩ rồi liền đẩy cửa chính che ô bước ra vườn, cảnh vật xung quanh hơi mù mờ, chắc là do bầu trời đang xám xịt. “Mở cửa, có ai không, mau mở cửa” Trước cổng lớn xuất hiện một bóng dáng lờ mờ, kèm theo đó là tiếng kêu gào bị át đi bởi tiếng mưa. 

Nhưng thính giác của Tịch Ly khá tốt, cho nên cô vẫn có thể nghe ra được. Tịch Ly nheo mắt muốn nhìn rõ người đang đứng ở cổng là ai nhưng bị màn mưa che mở mất tầm nhìn nên cô không nhìn rõ được, chỉ đành tiến gần về phía cổng. “Là ai vậy?” Tịch Ly che ô đi về phía trước, lúc nhìn thấy rõ người đang đứng trước cửa là ai, chiếc ô trên tay cô liền rơi xuống. 

Cổ Hy? Sao cô ta lại ở đây? Tịch Ly tròn mắt nhìn Cố Hy đang ướt sũng người, bộ dạng vô cùng nhếch nhác, trên tay còn có vết tím bầm giống như bị ai đánh đập vậy. “Tịch Ly, mở cửa, cô mau mở cửa cho tôi với”.

“Sao cô lại ở đây?”. 

Tịch Ly vừa sợ vừa giận đến run người. Cô ta phá hoại cuộc sống của cô, suýt thì làm hại tới con cô còn chưa đủ sao? Tại sao bây giờ lại còn cứ phải nhất định xuất hiện trước mặt cô như vậy nữa?

“Tịch Ly, giúp tôi, cô mau giúp tôi với”. Cổ Hy kêu gào đến lạc giọng, khiến cho Tịch Ly có chút bất ngờ. Trước giờ thái độ của cô ta luôn tỏ ra là người trên cơ cô, bây giờ lại giống như vô cùng thành tâm mà cầu xin Tịch Ly, thật sự khiến cho cô không khỏi sửng sốt. 

Trên mặt cùng thân mình của Cố Hy đều đầy vết tím bầm, thật không giống như cô ta đang nói dối. Biểu cảm sợ hãi trên mặt cô ta, cũng giống y như thật. 

Nếu như là trước đây, Tịch Ly nhất định sẽ không do dự mà mở cửa cho Cố Hy. Nhưng trải qua tai nạn vừa rồi, cô đã thông minh hơn rồi, Tịch Ly sẽ không tùy tiện tin tưởng một ai nữa. 

Tay cô đặt lên trước bụng mình, giống như bản năng của một người mẹ đang ra sức bảo vệ con. Bảo bối, mẹ nhất định sẽ không cho phép ai làm tổn thương đến con nữa cả. Tịch Ly nghĩ rồi liền quay người định trở đi, nhưng thật không ngờ Cố Hy lại vươn tay qua kẽ trống trên cánh cổng mà nắm lấy váy cô, ngăn cản Tịch Ly rời đi, ép buộc cô phải ở lại.

“Tịch Ly, cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Cô mau mở cửa cho tôi vào.”

“Tôi không? 

Tịch Ly cố gắng giằng co vạt váy mình để quay vào nhà, nhưng dù sao cô cũng chỉ là người mới ốm dậy, sức đâu mà đọ với Cố Hy được, cho nên Tịch Ly chỉ ngày càng bị Cố Hy kéo gần lại. 

“Đừng ép tôi nổi điên”

Khuôn mặt hai người bị cánh cửa sắt lớn ngăn cách, nhưng Tịch Ly vẫn có thể thấy được ánh mắt hằn học lạnh lẽo của Cố Hy. “Cô mau buông tay tôi ra đi” Tịch Ly yếu thế có chút sợ hãi mà hét lên. Nhưng mưa càng lúc càng lớn, dù có kêu khản cổ cũng chẳng có ai nghe thấy cô cả. Căn nhà lại còn toàn được xây dựng theo hệ thống cách âm. 

“Tịch Ly?” Lạc Anh tay cầm điếu thuốc đứng trên lầu hai, thông qua cửa sổ lớn liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô dãy dụa trong màn mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK