Cô bị ánh nắng sớm mai rọi vào phòng qua ô cửa kính cùng với tiếng chim chích bông làm cho cô thức tỉnh. Tịch Ly nhớ tới cuộc hẹn ngày hôm nay, cô nhanh chóng rời phòng Lạc Anh, trở về phòng mình để làm vệ sinh cá nhân. Tịch Ly rửa mặt xong liền soi mình trước gương, sau đó cô dựa lưng vào tường để cảm giác lạnh buốt từ gạch lát trên tường giữ cho cô tỉnh táo. . Cuộc gặp mặt hôm nay, nói không lo lắng thì chính là cô đang nói xạo.
Dù sao cũng là người cô từng điên cuồng theo đuổi, có thể nào cô có thể hoàn toàn bình tĩnh mà đối mặt với anh sao?
Nhất là sau bao nhiêu chuyện “tốt đẹp” mà anh đã gây ra cho cô khi ở Quân Gia, Tịch Ly càng nghĩ càng thật sự là không thể nào bình tĩnh nổi.
Hôm nay cô trang điểm nhạt, mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, tóc xoăn được buộc thành kiểu đuổi ngựa dài ngang vai. Tạo hình này của Tịch Ly tuy quen thuộc nhưng vẫn đem lại cho người đối diện cảm giác vô cùng tươi mới, trẻ trung. Lạc Anh một mình nằm trên giường lớn, anh đã sớm thức dậy. Mấy ngày nay đã quen bám lấy cô như vậy, bây giờ chỉ cần một phút không có hơi thở của Tịch Ly ở bên cạnh mình, anh sẽ liền giống như một phản xạ tự nhiên mà thức giấc.
Lạc Anh nhìn chiếc gối trống trải bên cạnh mình, tâm tình không thoải mái mà thờ thần ngồi dậy. Vì cả đêm qua đã để cho Tịch Ly xoa đầu nên tóc anh bây giờ rối như tổ chim câu, lơ lơ đãng đãng mà đẩy cửa phòng ra ngoài tìm Tịch Ly.
Tịch Ly đang đứng trước gương để chỉnh trang lại tóc thì bỗng giật nảy mình khi nghe tiếng mở cửa. Cô theo phản xạ quay người lại nhìn phía sau, chỉ thấy một bóng dáng cao to đang nhanh như chớp mà tiến tới từ phía sau lưng ôm lấy mình. Qua tấm gương phản chiếu, Tịch Ly khẽ bật cười trước bộ dạng bù xù của Lạc Anh. Mái tóc rối bời kia quả là đáng yêu quá đi mất.
“Anh tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?” Tịch Ly đưa tay mình ra, lại xoa xoa lên mái tóc đen tuyền của anh. Lạc Anh không trả lại mà cọ cọ vào cổ cô rồi phát ra giọng mũi. Anh là đnag trong cơn mơ màng chạy đến đây tìm cô, cũng trong cơn mơ màng nhìn vào trong gương, bị vẻ đẹp của cô thu hút, hưởng thụ cảm giác vui sướng khi nhìn thấy chính mình đang quấn quýt với cô ở trong gương. Tầm mắt Lạc Anh di chuyển xuống cái gáy trắng nõn của cô, vì cô đang buộc tóc đuôi ngựa nên trông càng quyến rũ, khiến cho bất kì nam nhân nào nhìn thấy cũng chỉ muốn cắn cho một cái. Nghĩ là làm, Lạc Anh liền đem đầu cúi xuống, vừa vặn để môi anh chạm vào sau gáy cô, đem gáy nhỏ bé hôn một cái thật mạnh, tạo ra một âm thanh lớn, còn cắn nhẹ lên gáy cô. Tịch Ly bị cảm giác ngứa ngứa cùng hơi đau từ phía sau gáy mình truyền tới, cô gỡ tay Lạc Anh đang đặt trên eo mình ra, rồi theo phản xạ đưa tay nhỏ bé lên xoa xoa sau gáy.
Cái con người này lại đang tính làm gì vậy? Hại đau chết cô rồi. Trong lòng Tịch Ly thầm mắng anh.
Mà “kẻ đầu xỏ” kia có vẻ vẫn chưa hài lòng, mon men đi tới tháo xuống cái đuôi ngựa của cô, tạo cho Tịch Ly một kiểu tóc xoăn dài tùy ý được xõa xuống ngang lưng.
Tịch Ly chống đối muốn cột tóc lên, liền bị đại ác ma Lạc Anh đe dọa:
“Nếu không muốn người mà em định gặp thấy vết hôn đậm sau cổ em thì cứ việc buộc tóc lên”
Đe dọa trắng trợn!
Tịch Ly quay lưng trừng lớn mắt nhìn Lạc Anh, một đôi mắt đẹp nhìn anh đầy căm tức, làm cho Lạc Anh dễ dàng đoán được nội tâm cô.