“Cảm ơn em” Vũ Tuyết nói rất tự nhiên, sau đó buông cô ra, nở một nụ cười. “Có cần em giúp gì không?” Tịch Ly ngó đầu nhìn vào khu vực bếp nấu, thấy giống như Vũ Tuyết đang đun một nồi canh liền hỏi.
Muốn nấu canh ngon phải tốn rất nhiều thời gian, vậy mà mới sáng ra mà đã dậy đun canh sao? Con người này cũng thật là kì lạ. Tịch Ly thầm cảm thán trong lòng.
Nghe thấy cô hỏi vậy, nụ cười trên khóe môi Vũ Tuyết ngày càng sâu. Cô ta nhìn cô một cái, sau đó đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, bày ra bộ dạng có chút mệt mỏi mà nói với cô: “Chị cảm thấy có chút mệt, em có thể ra phòng khách rót giúp chị một cốc nước chứ?” “Được thôi”
“Chờ chút đã”
Trước khi Tịch Ly rời đi, Vũ Tuyết bỗng kéo tay cô lại. Cô ta múc ra một muỗng canh trong nồi, bản thân thử một ít, sau đó cũng đưa cho Tịch Ly thử một ít: “Em xem nấu thế này đã vừa chưa?” Tịch Ly không từ chối mà tiếp nhận chỗ canh kia, sau đó gật đầu nói: “Rất ngon. Trước kia em không biết chị nấu ăn ngon như vậy? “Em quá lời rồi”. Vũ Tuyết xua tay nói. Tịch Ly cũng không tiếp tục rông dài câu chuyện nữa, gật đầu cười một cái rồi xoay người rời đi lấy nước giúp cô ta.
Lúc này, Vũ Tuyết liền liếc mắt nhìn ngó xung quanh. Sau khi khẳng định không có người nhìn thấy, cô ta lấy một gói bột trong túi ra rồi đổ vào nồi canh đang bốc hơi sùng sục. “Đúng là một con ngu”. Vũ Tuyết ném vỏ gói đựng bột kia vào thùng rác, sau đó dựa người lên thành bếp, thu lại dáng vẻ ôn nhu hòa thuận vừa rồi, thay vào đó là hướng một ánh mắt ác độc cùng một nụ cười quỷ dị về phía Tịch Ly. Chẳng mấy chốc qua đi, Tịch Ly đã quay trở lại bếp, trên tay có cầm theo một cốc nước. Vũ Tuyết đón lấy cốc nước kia nhưng không uống, liền nhăn mặt ôm bụng rồi chạy vào nhà vệ sinh: “Em có thể canh chừng nồi canh này giúp chị không? Đột nhiên chị thấy đau bụng quá”. Nói rồi liền lao người chạy đi, cũng không quá quan tâm tới việc cô có đồng ý nhận lời hay
không. Tịch Ly quan sát thấy canh đã hầm đủ lâu liền tắt bếp, đem điện thoại ra bật nguồn lên.
Thật ra từ hôm gặp mặt Quân Thành kia, không hôm nào là anh ta không gọi điện cho cô.
Nhưng Tịch Ly không muốn hai người có bất kì một dính dáng gì đến nhau nữa, cho nên có luôn để máy ở chế độ tắt nguồn, chỉ thỉnh thoảng thì thì mới bật lên xem.
Cô khẳng định nếu Lạc Anh biết tới lịch sử cuộc gọi trong máy có hiện giờ toàn là cái tên Quân Thành, anh nhất định sẽ cho là cô đang bị quấy rối, sẽ xông tới nhai đầu Quận Thành mất.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Một giọng nam trầm ấm cất lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tịch Ly ngước mắt
lên, thấy Lạc Anh đã mặc một bộ tây trang chỉnh tề, mắt thâm tình nhìn cô còn tay anh
đang cầm cà vạt. “Không có gì. Sắp đến giờ tới công ty rồi đấy, anh sửa soạn mất nhiều thời gian quá đi” Cô tự cảm thấy người đàn ông này còn chú trọng vẻ bề ngoài hơn là phái nữ, mỗi vệ sinh cá
nhân thôi cũng tiêu tốn nhiều thời gian đến vậy.
Lạc Anh không phải bác cho tiến độ chậm chạp của mình, anh cười nhẹ xoa đầu cô rồi đặt
chiếc cà vạt màu xanh lam vào tay cô: “Lại đây, giúp anh thắt cà vạt “Giúp anh em có được lợi lộc gì không?” Tịch Ly đón lấy chiếc cà vạt kia, cố ý trêu chọc anh mà nói. “Có”
Lạc Anh cúi xuống hôn lên môi cô, sau đó còn liếm liếm môi chính mình, cười lưu manh một cái:
“Có được trái tim anh” Mặt Tịch Ly hơi đỏ đánh vào ngực anh một cái, sau đó rất sngoan ngoãn thắt cà vạt giúp anh.
Hoàn thành được việc mà mình muốn, Lạc Anh liền đi lại gần bàn, lấy xấp tài liệu đang đặt
trên bàn mà ôm lên.
Tịch Ly lo lắng liền hỏi anh:
“Anh không ăn sáng sao?” “Đã trễ giờ rồi, nhịn đến trưa rồi anh ăn luôn vậy? Lạ Anh giờ đồng hồ đeo tay của mình lên, cười với cô thêm một cái rồi lập tức rời đi. Hôm nay có cuộc họp cổ đông, anh vẫn là nên đặc biệt chú tâm vào chuyện công ty hơn
một chút. Hôm qua được nghỉ phép một ngày để dành tất cả thời gian ở bên cô đã là rất tốt rồi.